Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 177: Hiển lộ trí tuệ

Chương 177: Hiển lộ trí tuệ


Nhìn thấy Võ Văn đọc qua hết một lượt truy nã, An Nhiên khẽ cười hỏi:

"Tiêu thiếu hiệp có nhận ra những tờ truy nã này có gì khác thường không?”

Võ Văn thả lại các tờ lệnh truy nã lên bàn lạnh nhạt nói:

"Có vài điểm.”

"Chỉ giáo.” An Nhiên cười nói, nàng muốn xem thử Võ Văn có thể phân tích được bao nhiêu.

"Thứ nhất, tiền truy nã có chút quá cao. Sợ ra cũng phải gần gấp ba so với giá thị trường đi.”

An Nhiên gật đầu, đây là vấn đề dễ nhận thấy nhất.

“Thứ hai, các lệnh truy nã này toàn bộ đều là sơn tặc, có chút kỳ quái, Đông Thành này bộ không có truy nã trộm c·ướp, hái hoa tặc các thứ hay sao?”

An Nhiên mỉm cười: “Không sai Đông Thành nội thành trị an vô cùng tốt, t·rộm c·ắp, hái hoa tặc chỉ cần xuất hiện đều ngay lập tức bị tiêu diệt.”

"Để ta đoán xem, trị an tốt có phải là nhờ Ngạo gia phải không?” Võ Văn nhếch miệng.

"Không sai, là Ngạo gia xuất lực.” An Nhiên gật đầu.

"Thứ 3, truy nã này hầu hết ngày bắt đầu cũng phải gần 2 năm trước, có phải giá truy nã ban đầu cũng không cao như hiện tại, là do thời gian dài đều không g·iết được sơn tặc mới dẫn đến giá truy nã một mực tăng đến hiện tại. Thậm chí là chi trả trước 1 phần tiền thưởng”

An Nhiên giật mình. 2 cái đầu chỉ cần một chút trí tuệ liền có thể thấy. Nhưng vấn đề thứ 3 này nhất định phải có đầu óc. Nàng ngay lập tức khẳng định:

"Không sai, ban đầu tiền truy nã cũng phổ thông như những nơi khác.”

Võ Văn nheo mắt lại tiếp tục hỏi:

“Có phải lúc ban đầu Công Hội lập ra, cũng không ít người liền săn được sơn tặc lãnh thưởng, sau đó liền thất bại ít dần mới hội tăng giá?”

An Nhiên ngẩn ra: “Không sai, chính xác là như vậy.” Nàng cũng phải đi sâu dò la mới phát hiện ra ban đầu như vậy.

Ban đầu chính là có nhiều thợ săn thu được bút lớn tiền thưởng mới kéo theo nơi đây xuất hiện nhiều thợ săn đến vậy.

Võ Văn cười lạnh, thả con tép bắt con tôm, đây là đạo lý. Lại nói đến Ngạo gia địa đầu xà ở đây bao nhiêu năm. Có thể dọn sạch trị an, sơn tặc lộng hành như vậy liền không ra tay dẹp loạn.

Võ Văn đã cảm nhận qua, trong phủ Ngạo gia tuyệt đối có mấy cái khí tức cường hãn, 1 bàn tay liền có thể dễ dàng đập c·hết sơn tặc.

“Ban đầu ta cũng chỉ là có ý nghi ngờ, cho đến khi ta phát hiện ra đám sơn tặc này..” An Nhiên chưa nói hết câu liền nghe Võ Văn tiếp lời:

“Có phải bọn họ bản thân cũng từng là Võ Giả, thậm chí là có tên khác, xuất thân cũng từ nơi khác đến phải không?”

An Nhiên đơ người, những chuyện này nàng cũng phải dùng đến nhân mạch của mình điều tra mới phát hiện ra. Người trước mặt liền có thể vạch ra thẳng.

Võ Văn cười nhạt. Chắc chắn toàn bộ chuyện này là thủ bút của Ngạo gia, cũng giải thích tại sao đoàn xe kia nhiều xác c·hết Võ giả đến vậy.

Chim c·hết vì mồi, n·gười c·hết vì tiền, chỉ cần mồi câu đủ lớn không thiếu kẻ đi liều c·hết.

Võ Văn chỉ không hiểu Ngạo gia dùng nhiều xác c·hết kia để làm gì, bán sao?

Chẳng lẻ dùng t·hi t·hể võ giả luyện đan giống Nhân đan? Võ Văn cảm giác là không phải? Buôn n·ộ·i· ·t·ạ·n·g? Thời đại này chắc vẫn chưa biết đến.

Hay là? Võ Văn chau mày hỏi:

“Ở Nam Đường có tông môn, gia tộc nào dùng thi để tu luyện không?”

An Nhiên giật mình, nàng rơi vào trầm tư thoáng chốc liền đáp:

“Có, 1 trong bát đại tộc, có 1 cái gia tộc luyện thi, nuôi cổ.”

Võ Văn giật mình, hắn chỉ ôm tâm lý hỏi chơi, không nghĩ lại có thật, Bát đại tộc, tiền bối kia đã từng nói qua. Võ Văn vội hỏi:

“Là tộc nào?”

“Bọn họ cũng không hẳn là gia tộc, nói chính xác hơn là 1 bộ tộc, Miêu tộc.” An Nhiên nhíu mày nói.

Võ Văn ngẩn ra, là Miêu cương người sao? Ở hiện đại hắn cũng từng nghe nhắc qua, trước giờ vẫn nghĩ đó là đồn thổi. Nhưng bộ tộc này thực sự có hiềm nghi quá lớn.

"Ngươi còn tra ra được gì?” Võ Văn nhẹ giọng nói.

An Nhiên lại nhấm nháp 1 ngụm trà:

"Ngoại ô Đông Thành có 2 làng xuất hiện ôn dịch, ta hoài nghi đó không phải ôn dịch, mà là có người đầu độc.”

Võ Văn gật đầu nói:

"Không sai, ta đã kiểm tra qua, khuôn mặt, đầu ngón tay tím đen, đây là biểu hiện do trúng độc, hủ thi và phát ban trên xác c·hết đều là do người giả tạo sau đó.”

An Nhiên ngẩn ra, người trước mắt còn hiểu về y liệu, càng lúc nàng càng cảm thấy nhìn không thấu Võ Văn. Cường đại, trí tuệ, còn biết y liệu, đây là quái vật sao?

Bị An Nhiên nhìn chăm chú, Võ Văn chau mày:

"Ngươi nhìn gì vậy, mặt ta dính gì sao?”

An Nhiên giật mình vội thụt đầu cười nói:

“Nhưng ta cũng không rõ cách thức trúng độc như thế nào?”

Võ Văn nhíu mày nói:

"Để đầu độc cho cả 1 làng người, cũng không có nhiều cách, phổ biến nhất chỉ có 2 cách.”

“Chỉ giáo.” An Nhiên vội hỏi.

"Cách thứ 1 là dùng hương khói, nếu có thể tạo ra hương khói đủ nhiều liền có thể độc c·hết 1 làng.” Võ Văn ôn tồn nói.

“Làm cách nào tạo ra đủ lượng khói như vậy?” An Nhiên tò mò hỏi.

“Rất nhiều cách, đốt nương, rác thải, hoặc trực tiếp nhất đốt rừng.” Võ Văn nhẹ nói.

An Nhiên giật mình hỏi: "Vậy còn cách thứ 2.”

"Cách thứ 2 càng trực tiếp hơn, đầu độc nguồn nước liền được.” Võ Văn lạnh nhạt nói.

An Nhiên cắn ngón tay, sau đó liền nói:

“Có thể bài trừ cách thứ 2.”

“Tại sao?” Võ Văn tò mò hỏi.

“Nguồn nước đó lưu lượng nước đổ xuống về sông Giang Thủy, chính là nước sông Đông Thành, dân chúng Đông Thành cũng sử dụng qua, nếu có độc tố liền sẽ bị phát giác.” An Nhiên nhanh chóng đáp.

"Cũng chưa chắc.” Võ Văn lắc đầu.

“Như thế nào?” An Nhiên ngạc nhiên hỏi.

“ 2 làng bị diệt đó phải chăng đều ở đầu thượng nguồn.” Võ Văn nheo mắt.

An Nhiên ngẩn ra, nhanh chóng gật đầu.

“Vậy khả năng rất cao chính là do nguồn nước.” Võ Văn nghiêm mặt nói.

Nói rồi Võ Văn liền đứng dậy bước đi. An Nhiên giật mình hỏi:

"Ngươi muốn đi đâu?”

"Đi tra xét.” Võ Văn lạnh lùng nói. Thân ảnh rất nhanh liền thoát ra ngoài. An Nhiên giật mình, ngay lập tức đuổi theo.

Võ Văn nhìn theo thân pháp của An Nhiên cũng chợt ngẩn ra, có chút bất phàm. Nữ nhân này tu vi chỉ là Đại Tông Sư trung kỳ, thân pháp lại có thể so với Giả Đan thông thường.

Có chút hiểu được đêm hôm đó tại sao nàng ta lại trốn thoát được dưới tay 2 cái Giả Đan.

2 cái thân ảnh di chuyển vô cùng lanh lẹ, rất nhanh liền đã thoát ra bên ngoài ngoại ô. Võ Văn sau khi xác định được vị trí 2 cái ngôi làng liền di chuyển đến.

Lúc này 2 người đang đứng ở ngay trung du dưới 2 ngôi làng, Võ Văn múc lên 1 vũng nước khẽ nhìn chăm chú.

Ở bên cạnh An Nhiên cũng múc lên chút nước, nhanh chóng lấy ngân bạc ra kiểm tra, thấy ngân bạc không một chút chuyển màu liền cười với Võ Văn:

"Tiêu thiếu hiệp, có lẻ thiếu hiệp tính sai rồi, nước này không hề có độc.”

Nàng lúc này có chút đùa nghịch muốn đánh mặt Võ Văn a, Võ Văn thông minh đến vậy, đánh mặt hắn nàng liền cảm thấy 1 chút thành tựu.

Võ Văn không để ý nàng miệng ngay lập tức lẩm bẩm:

"Trung hòa.”

Nói rồi Võ Văn lần nữa phóng mình lên thượng nguồn. Đi ngang qua 2 ngôi làng lúc này chỉ còn lại cảnh t·ang t·hương c·hết chóc, lòng Võ Văn chợt cuộn lên 1 đoàn hỏa khí.

Ngạo gia nhất định phải trả giá cho việc làm của mình.

Chương 177: Hiển lộ trí tuệ