Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Xuyên Mộng Giả
Unknown
Chương 180: Lãnh thưởng
"Ngươi thực sự nghĩ Công Hội sẽ chi trả tiền lãnh thưởng sao.” An Nhiên nheo mày nói.
Nàng suy nghĩ vô cùng đơn thuần, đã Võ Văn muốn che dấu thân phận cũng không cần phải tróc đầu trở về. Lúc đó thân phận nếu lộ ra ánh sáng thì sẽ càng không tốt.
Võ Văn điềm nhiên đáp: "Sẽ.”
Hắn đương nhiên biết ở trong tối làm việc tất nhiên sẽ an toàn hơn. Nhưng hắn là có tính toán riêng của mình.
....
Trước cửa Truy nã công hội lúc này bỗng xuất hiện 1 cái nam tử bịt mặt thu hút ánh mắt của mọi người. Nam tử này trên thân vác theo 1 bao vải toát ra mùi huyết tinh gay mũi làm vô số cặp mắt liền đổ về.
Hắn bước vào trong cửa Công Hội, rất nhanh liền chạm mặt chưỡng quầy.
Chưởng quầy nhìn thấy 1 cái bịt mặt đi đến có 1 chút nhíu mày, nhưng rất nhanh liền điều tiết cảm xúc, Võ Giả có sở thích kỳ quái hắn cũng thấy nhiều, cũng không hiếm lạ, hắn nở nụ cười niềm nở nói:
“Tiên sinh cần gì?”
Võ Văn điều chỉnh giọng nói nhẹ nói:
“Ngươi có thể phụ trách lĩnh thưởng sao?”
Chưỡng quầy nheo mắt nhìn đến bao vải sau lưng Võ Văn, sau đó niềm nở nói:
“Tất nhiên, chỉ cần xác nhận đúng thân phận truy nã, chúng ta sẽ ngay lập tức thanh toán.”
“Tốt.” Võ Văn nhẹ nói.
Hắn ngay lập tức mở ra bao vải, thả rơi 15 cái đầu người lăn lông lốc.
Tràng diện sau đó làm mọi người trợn tròn mắt. Gã trưởng quầy nhìn thấy 15 cái đầu lâu cũng có chút không tin vào mắt mình té người xuống.
Người bên ngoài có người nhận ra liền há hốc mồm thốt lên:
“Ta có nhìn nhầm không, kia chẳng phải là thủ cấp của Mã Dực bang chủ Cửu Lang Trại sao, còn có cả Lý Tuần bang chủ Thất Sư trại.”
Võ Văn nhìn gã chưởng quầy cười nhạt: “Sao có thể xác nhận thân phận lĩnh thưởng được chứ.”
Gã chưởng quầy khuôn mặt tái mét. Nhưng vốn là một gã hồ ly, hắn ngay lập tức nói nhỏ vào tai gã thuộc hạ bên cạnh:
“Ngươi, đi thông báo Tam gia, có biến.”
Võ Văn cười nhạt, ngay lúc gã thuộc hạ muốn thoát ra bên ngoài liền bị Võ Văn giơ tay giữ lại.
Gã thuộc hạ giật thót run giọng nói: “Tiên sinh, ta là có chút việc gấp.”
Võ Văn cười nhạt: “Việc gì, thanh toán xong hẵn đi, không cần phải vội.”
Võ Văn nhẹ phất tay, tên thuộc hạ liền bắn trở ngược vào trong.
Gã chưởng quầy giật mình vội cười lành nói:
“Tiên sinh, là hiểu lầm, ta chỉ là sai bảo thuộc hạ đi tìm người giám định thân phận cho chắc chắn mà thôi.”
Võ Văn cười lạnh kéo ra 1 chiếc ghế ngồi xuống bắt chéo chân chắn trước cửa lạnh nhạt nói:
"Ý ngươi là nói ngươi không thể nhận ra những cái đầu này trên tờ lệnh truy nã?”
Lão chưởng quầy giật mình vội nói:
"Tiên sinh, không phải vậy, nhưng đầu lâu cũng có thể làm giả, trừ khi thực sự chắc chắn là thật, Công Hội mới chi trả tiền thưởng.”
Võ Văn ánh mắt hàn lại nói:
“Ý của ngươi là ta làm giả thủ cấp sao?” Võ Văn ánh mắt lạnh ngắt làm gã chưởng quỹ sợ hãi té thụp xuống đất. Hắn vội run giọng nói:
“Tiên sinh, không phải như vậy, ngươi hiểu lầm.”
Võ Văn tức giận đứng dậy, khí tức phát ra làm chấn bay cái ghế tan thành tro bụi, giọng nói phát ra lạnh căm:
“Ta nhìn thấy con dân Đông Thành bị Sơn tặc c·ướp g·iết h·ành h·ạ mới cực khổ săn g·iết Thất Sư trại, Cửu Lang trại trừ họa cho dân, ngươi lại nói ta làm giả thủ cấp săn thưởng, hôm nay ngươi không để ta hài lòng ta liền san bằng cả Truy nã công hội này.”
Theo tiếng nói Võ Văn phát ra tòa nhà Công Hội liền phát ra rung chấn muốn sụp đổ, vỡ nát.
Gã chưởng quỹ nội tâm lộp bộp suy nghĩ đối sách, nếu thực sự để người này hủy đi Công Hội, Tam gia chạy đến nhất định không buông tha cho gã.
Hắn ngay lập tức bước vào bên trong kéo ra 200 vạn lượng đưa đến trước mặt Võ Văn nói:
“Tiên sinh bình tĩnh, đây là 200 vạn lượng tiền trả trước, chỉ cần xác nhận đúng thân phận, bổn Hội nhất định chi trả phần còn lại.” Hắn vô cùng cáo già, trước mắt chỉ cần bình ổn Võ Văn, đợi chuyện ở đây bị Ngạo gia chú ý, tiền nhất định sẽ lại trở về.
Võ Văn cười lạnh, 1 tát vỗ vào khuôn mặt lão chưỡng quầy, đánh cho lão thổ ra 2 cái răng hàm, đây là Võ Văn đã lưu lực, nếu thật ra tay đầu hắn ta đã nổ tung, Võ Văn lạnh nhạt nói:
“Ngươi là phát cho ăn mày à, 2 cái đầu Mã Dực và Lý Tuần đã hơn 200 vạn lượng.”
Võ Văn từng bước đi đến. Chưởng quầy ôm lấy đầu đau như búa bổ vội bò dậy nói:
“Tiên sinh tha mạng.” Nói rồi hắn vội lấy ra thêm 700 vạn lượng đưa đến Võ Văn nói:
“Hiện tại Công Hội chỉ còn chừng này.” Hắn lúc này cắn răng vô cùng phẫn hận nhẫn nhịn, chỉ cần Ngạo gia kịp đến, hắn nhất định có thể hồi lại mối thù này.
Võ Văn vô cùng nhanh gọn ra tay, 900 vạn lượng liền thu vào người. Hắn lúc này liền nở nụ cười hòa ái nói:
“Được, 900 vạn lượng này mỗ liền thu trước, bút trướng còn lại ngày sau lại đến nhận.” Nói rồi liền quay người muốn đi.
Gã chưởng quầy nghe thấy mắt liền trợn, chuyện gì, sao lại đi, tên này không phải ở lại đây chờ lấy tiền sao, hắn có chút kinh hoảng nhìn bóng lưng Võ Văn đang phóng đi.
Hắn vội hét lên: “Cản lại hắn ta, trên người hắn có 900 vạn lượng.”
Lời nói của gã lập tức phát ra tác dụng, chim c·hết vì mồi, n·gười c·hết vì tiền, ngay lập tức liền có 1 cái lão giả Giả Đan Cảnh phóng đến Võ Văn vung ra 1 kiếm vào yết hầu Võ Văn.
Võ Văn không phải nhân từ hạng người, đã muốn mệnh hắn liền lấy mệnh đến bồi. Lão giả bỗng cảm thấy cổ họng mát lạnh, đến c·hết cũng không thấy Võ Văn ra tay như thế nào.
Có cái thứ nhất lại có cái thứ 2 xông lên, 1 cái nam nhân trung niên vung trọng chùy đánh đến, thực lực đã gần tiếp cận Đan Cảnh nhất trọng, nhưng sau đó chỉ thấy cánh tay mình đứt rời bay lên giữa hư không. Máu huyết vung vẫy.
Võ Văn đơn giản ra tay nhưng ngay lập tức chấn trụ mọi người xung quanh. Không còn người dám liều lĩnh xông lên. Võ Văn nhẹ nhàng liền xông ra bên ngoài thoát đi trước tầm mắt mọi người.
Nửa thời thần sau, 1 cái bóng người xuất hiện trước cửa Công Hội, hắn tuổi tầm ngũ tuần 1 bộ vô cùng hòa ái. Người bên đường nhìn thấy vội cung kính hô:
“Ngạo Tam gia.”
Hắn lúc này không đáp lại mọi người xung quanh nhanh chóng xông vào bên trong Công Hội. Hắn nắm lấy chưởng quầy trợn mắt hô: “Người đâu?”
Chưởng quầy kinh hãi vội chỉ về hướng Võ Văn vừa thoát đi.
Lão già nhìn theo ngay lập tức phóng người. Tu vi vô cùng cao tuyệt, nếu Võ Văn ở đây có thể nhận ra, lão già này là Đan Cảnh ngũ trọng cao thủ.
1 canh giờ sau, nhìn thấy 1 tấm y phục rơi lại trong căn ngõ hẻm, xác định được đây là trang phục kẻ bịt mặt để lại, ánh mắt lão giả toát ra vẻ hung thần ác sát nói:
“Hừ, dám phá hư chuyện tốt của Ngạo gia ta, nghĩ trốn trong Đông Thành liền thoát được.”
Võ Văn lúc này đã trở lại căn phòng tửu điếm trước đó, bên cạnh hắn lúc này là Chu Linh và An Nhiên.
Chu Linh nhìn thấy An Nhiên bỗng nhiên xuất hiện mà Võ Văn không hề bài xích cũng có chút kỳ quái tò mò.
Lúc này Võ Văn ghé mắt nhìn ra bên ngoài, trông thấy rất nhiều quan sai đang đi rà soát kiểm tra.
An Nhiên nhấp 1 ngụm trà nhìn Võ Văn cười nói:
"Tiêu huynh, náo ra động tĩnh không nhỏ a.”