Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Xuyên Mộng Giả
Unknown
Chương 181: Hiềm nghi
Ngạo Thiên lúc này vô cùng bực dọc, hắn hôm trước cầu khẩn Lục thúc của hắn tìm kiếm mỹ nhân liền bị mắng qua 1 lần.
Đã không tìm được mỹ nhân, hôm nay lại bị phụ thân mình bắt đi dò xét tìm người. Hắn lúc này vô cùng bực dọc muốn tìm cái phát tiết.
Đi cạnh hắn lúc này là 1 nam nhân trung niên mắt híp môi mỏng, nhìn qua liền biết không phải người hiền lành. Khuôn mặt hắn hiện ý cười nói:
"Ngạo thiếu gia, chỉ là 1 cái nữ nhân thôi, với địa vị của ngươi, sau này muốn nữ nhân nào mà không được, ngươi hà cớ phải lo nghĩ.”
Ngạo Thiên nhăn mày, hắn chơi đùa qua rất nhiều nữ nhân nhưng nữ nhân kia lại cho hắn cảm giác khác hẳn, là hắn hội gặp qua ít khi lưu tâm người. Kích thích lòng chiếm hữu của hắn càng nặng.
Hắn cũng không dám phản bác lời nói của nam nhân này. Gã là Cung Phụng của Ngạo gia, tu vi còn rất cao. Ngạo gia chính là lấy lễ khách quý mà đối đãi liền đáp:
“Lý cung phụng nói rất chí lý.”
Ngạo Thiên dồn hết bực tức đạp cửa 1 tòa tửu điếm xông vào bên trong hô lớn:
“Trước cửa Truy Nã Công Hội xuất hiện 1 ác nhân đồ sát 2 mạng người, vì trị an Đông Thành, Ngạo gia chúng ta phụng lệnh đến đây kiểm tra bắt người. Phát hiện có người bao che hung đồ liền g·iết không tha.”
Tửu điếm lão bản nghe thấy liền giật mình sợ hãi cúi đầu cung kính:
“Là Ngạo Thiên thiếu gia, không có, chỗ của ta tuyệt đối không có bao che t·ội p·hạm.”
“Hừ, không bao che liền gọi hết khách nhân xuống ta kiểm tra, nếu hoàn toàn minh bạch tức khắc sẽ không tiếp tục làm khó lão bản.” Ngạo Thiên giọng nói đe dọa.
Võ Văn lúc này ở trên gian phòng nhìn thấy Chu Linh bỗng cắn răng tức giận khi nghe thấy lời nói của nam nhân bên dưới liền hiểu ra gì đó nhẹ hỏi:
“Là hắn ta sao?”
Chu Linh tức khắc gật đầu. Võ Văn khẽ nói:
"Trước mắt đừng để hắn ta chạm mặt ngươi.”
An Nhiên ngẩn ra, thầm nghĩ giữa Chu Linh và người bên dưới ắt hẳn đã xảy ra chuyện gì đó.
Bên ngoài lúc này chợt vang lên tiếng gõ cửa của tiểu nhị:
“Khách nhân, bên dưới có quan sai đến kiểm tra, cảm phiền khách nhân hạ thân xuống bên dưới 1 chút.”
Võ Văn lúc này nhìn đến An Nhiên, đôi bên dường như đã có trao đổi từ trước.
Một lúc sau, Ngạo Nhiên nhìn hơn 10 người xuất hiện trước mặt khẽ lắc đầu, đã kiểm tra qua toàn bộ đều là người bình thường. Hắn đang muốn động thân bỏ đi liền nghe Lý cung phụng ở bên cạnh cười lạnh nheo mắt nói:
"Lão bản, ta cảm giác phía bên trên dường như còn có người chưa xuống, ngươi có phải chăng đang bao che t·ội p·hạm.”
Lão bản nghe thấy chợt kinh hãi, đổ mồ hôi, hắn vội nhìn kỹ những người có mặt liền nhận ra còn thiếu 3 người Võ Văn chưa đi xuống, 3 người ngoại hình vô cùng xuất chúng, nên lão bản liền nhớ rất rõ hô:
“Không đại nhân, là khách nhân ở gian phòng số 3, rõ ràng ta đã báo tiểu nhị đi thông tri cho bọn hắn, chỉ không hiểu tại sao bọn họ lại không đi xuống.”
Ngạo Thiên nghe vậy ngẩn người, chẳng lẻ thật sự là gặp phải hung đồ. Nếu thật sự bắt được kẻ kia, hắn nhất định sẽ được phụ thân trọng thưởng liền cười lạnh nói:
"To gan lại dám chống lệnh quan sai kiểm tra, nhất định là hung đồ, Lý Cung phụng chúng ta cùng lên kiểm tra bắt người.”
Đám người rất nhanh liền phóng lên trên, Lý cung phụng cũng rất cẩn thận, hắn biết Mã Dực và Lý Tuần là Đan Cảnh nhị trọng đều c·hết dưới tay kẻ kia. Hắn mặc dù là Đan cảnh tứ trọng cũng không dám chủ quan lơ là. Từng bước áp sát đến căn phòng.
Bất chợt lúc này cửa phòng bỗng mở ra, 1 cái người mặc thanh sam bước ra bên ngoài. Giọng nói của hắn có phần âm dương quái khí:
“Chuyện gì, các ngươi nửa đêm không cho người khác ngủ sao?” An Nhiên tỏ ra khó chịu nói.
Gã Ngạo Thiên nheo mắt nói: “Chúng ta phụng lệnh đến đây truy bắt t·ội p·hạm, ngươi chậm trễ xuống dưới phải chăng là e dè sợ tội.”
“Ta chính là không thích xuống, ngươi có thể làm gì ta?” An Nhiên ngoáy tai cười lạnh.
Ngạo Thiên nhe răng cười nói: “Cố tình chống đối, chắc chắn là hung đồ, Lý cung phụng bắt người.”
Nam nhân môi mỏng cười lạnh đang muốn ra tay chế trụ người trước mặt liền nhìn thấy An Nhiên lúc này khẽ giơ ra 1 cái lệnh bài.
Nhìn thấy lệnh bài, nam nhân môi mỏng bỗng chốc giật mình kinh hãi ngừng lại động tác không dám tiến lên nửa bước. Điệu bộ của hắn làm Ngạo Thiên cảm thấy kỳ quái liền thúc người hắn nói:
“Lý cung phụng, ngươi sao vậy, mau bắt người?”
Nam nhân môi mỏng thoáng lấy lại bình tĩnh sau đó nhẹ nói vào tai của Ngạo Thiên.
"Cái gì? Thật sao?”
Hắn kinh hãi nhìn đến phía An Nhiên sau đó có chút nhíu mày hỏi:
“Lý cung phụng, đồ vật này có thể làm giả không?”
“Tuyệt đối không, ta đã từng nhận thức qua, lệnh bài này ẩn hiện tinh vân, chắc chắn là đồ thật.” Lý cung phụng trán đổ mồ hôi nói.
Lý cung phụng vội chắp tay nói: “Thiếu hiệp, là chúng ta không phải phép, do hung đồ quá lộng hành, chúng ta cũng chỉ vì trị an của dân chúng. Mong thiếu hiệp bỏ qua.”
“Hừ, vậy còn không mau đi, còn làm phiền ta.” Nói rồi An Nhiên lại muốn bước trở lại phòng.
Gã Lý cung phụng lúc này bất chợt gọi lại nhíu mày hỏi:
“Thiếu hiệp, ta cảm nhận được trong phòng còn 2 đạo khí tức, đây là.”
“Hừ, họ là người của ta, ngươi có ý kiến.” An Nhiên lông mày khẽ nhíu lại.
“Không dám, không dám, là ta lỗ mãng.” Gã Lý cung phụng vội chắp tay, hắn biết đối phương địa vị là không trêu đùa được.
An Nhiên bước vào trong, nhanh chóng đóng cửa lại.
Đám người Ngạo Thiên ngẩn ra, chỉ có thể không công mà bỏ đi.
An Nhiên lúc này ở trong phòng nhấp trà nhìn Võ Văn có tiểu nữ tâm thái dành công nói:
"Tiêu huynh, ta vừa rồi xử lý không tệ chứ.”
Nàng chính là đề cập hỗ trợ Võ Văn chuyện này, đổi lại để nàng có thể đi theo bên cạnh.
Võ Văn 2 mắt nhắm chặt lạnh nhạt nói:
“Người làm rất tốt, nhưng sợ rằng vẫn là để đối phương lưu tâm.”
“Không thể nào.” An Nhiên có chút không tin. Võ Văn cũng không giải thích, đây cũng chỉ là trực giác của hắn. Không phải đến từ gã cung phụng kia, mà lại đến từ tên tiểu tử Ngạo Thiên.
Ngạo Thiên đứng bên ngoài tửu lâu. Hắn vừa rồi liền có 1 chút cảm giác kỳ quái. Hắn bình thường cũng không chú tâm luyện võ, toàn bộ tâm trí đổ dồn lên nữ sắc, phá hư thân dưới lâu ngày không hiểu sao lại sinh ra một chút mẫn cảm với nữ nhân.
Hắn vừa rồi không hiểu sao liền cảm thấy trên người nam nhân thanh sam kia toát ra một chút biểu hiện nương môn. Còn nữa, hắn bắt được ở gần đó thoang thoảng xuất hiện 1 mùi có chút quen liền cảm thấy giống như gần nắm được cái gì đó nhưng nghĩ mãi vẫn chưa ra được. Hắn sau đó vội ném chuyện này ra sau đầu, tiếp tục đi tra xét.
....
Ở trong Ngạo phủ lúc này, dưới tầng hầm có 2 cái thân ảnh lúc này đang bị treo ngược t·ra t·ấn đến thừa sống thiếu c·hết.
Nhìn kỳ liền nhận ra 2 người này chính là 2 người bị trúng tên của Nam Phong Ngũ Kiệt. Cả 2 lúc này vô cùng hối hận. Đại ca và Ngũ muội đều khuyên bọn hắn rời khỏi Đông Thành. Nhưng 2 người bọn họ đều bỏ lời Võ Văn ngoài tai mà nhất quyết về thành dưỡng thương. Kết cục chính là b·ị b·ắt vào đây.
Lại 1 roi quật mạnh vào thân thể bọn họ kèm theo tiếng tra khảo man rợ:
“Nói, gã đeo mặt nạ kia là ai?”