Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Xuyên Mộng Giả
Unknown
Chương 182: Bị theo dõi
Chính điện Ngạo phủ lúc này, 1 cái lão nhân bề ngoài tuổi tầm lục tuần khuôn mặt đang tỏ ra vô cùng không thoải mái khi nghe thuộc hạ báo cáo. Hắn chính là lão gia chủ Ngạo gia, ông nội của Ngạo Thiên, Ngạo Nhiên.
"Vẫn chưa tìm ra gã đeo bịt mặt kia sao?” Lão nhân nhíu mày hỏi.
Bên trái lão nhân là 1 cái lão giả ngũ tuần từng xuất hiện tại Công Hội nhăn trán nói:
"Vẫn chưa tìm thấy Đại ca." Hắn chính là Tam gia của Ngạo gia, em của Ngạo Nhiên, Ngạo Bính.
Lão nhân lúc này khẽ nhìn đến 1 người tầm 30 tuổi, hắn râu tóc như 1 đầu hùng sư, cũng chính là Ngạo gia đệ nhất cường giả, Ngạo Hùng nói:
“Hùng nhi, con đã xem qua t·hi t·hể đám hạ nhân chuyển hàng và 15 người Lý Tuần, 2 lần này có phải cùng 1 người làm không?”
“Ta cũng không quá chắc chắn, tất cả đều là 1 đòn m·ất m·ạng, hắn cũng không dùng đến chiêu thức, rất khó để xác định.” Ngạo Hùng âm trầm nói.
“Nhưng nếu có thể dễ dàng g·iết rơi Mã Dực, Lý Tuần, kẻ này thực lực ít nhất cũng là Đan Cảnh tam trọng.”
Đoàn người khẽ trầm mặt, một con chuột Đan Cảnh tam trọng chui rúc trong bóng tối cũng vô cùng nguy hiểm.
Lúc này 1 cái trung niên nhân mở miệng, hắn chính là phụ thân của Ngạo Thiên, đại nhi tử của Ngạo Nhiên, Ngạo Quãng:
“Phụ thân, bên kia không nhận được hàng, nhất định sẽ phát tác, lửa giận của bọn họ, Ngạo gia ta cũng không gánh nỗi.”
Lão già nghe vậy khẽ trầm mặt:
"Không sai, Ngạo Quãng, con có kế sách gì không?”
Ngạo Quãng suy tư chốc lát liền nói:
"Phụ thân ta có 1 cách.”
“Mau nói” Lão nhân mở miệng nói.
“Thi thể phàm nhân thu thập không khó, sai người độc c·hết thêm vài làng liền được, cái khó là t·hi t·hể Võ giả. Trước mắt không thể sử dụng cách cũ, thu thập quá chậm chắc chắn không đủ cung ứng cho bên kia, hiện tại muốn tăng tốc độ, chỉ có thể sử dụng dụ lợi và bẫy rập lớn hơn.”
Lão nhân ngẩn ra chưa hiểu ý. Liền nhìn thấy Ngạo Quãng viết ra 1 mảnh giấy đưa qua. Lão nhân đọc qua 1 lần nhẹ nói:
“Cách này không tệ, thực sự có thể làm.”
Lão nhân nghĩ đến gì đó khẽ nhíu mày: “Sẽ không giữa đường g·iết ra 1 kẻ phá đám nữa chứ?”
"Phụ thân yên tâm, có nhị thúc, tam thúc và ngũ thúc trấn giữ, nhất định không xảy ra vấn đề.”
Lão già khẽ gật đầu, Nhị đệ của hắn tu vi Đan Cảnh lục trọng, 2 người kia tu vi cũng là Đan Cảnh ngũ trọng. Để 3 người trấn giữ hắn liền an tâm.
Lúc này chợt có người đi vào bên trong phòng. Là 1 cái lão nhân tuổi trạc ngũ tuần, là đệ đệ của lão nhân, hắn chính là lão ngũ vừa được nhắc đến. Hắn lúc này khẽ nói nhỏ vào tai lão nhân:
“Cái gì Vũ gia? Bọn họ đến Đông Thành làm gì?”
Lão nhân khẽ lắc đầu không rõ. Lão nhân nhíu mày vội nói:
"Cử ít người giá·m s·át cử động bọn họ, điều tra xem bọn họ muốn làm gì, tuyệt đối không để bọn họ bị một chút tổn thương nào ở trong Đông Thành.”
Lão nhân thực sự có chút sợ, Vũ gia con quái vật này, chỉ cần tùy tiện đầu ngón tay cũng có thể miết c·hết Ngạo gia. Lão là thật sợ. Mặc dù hắn vẫn có thế lực chống lưng nhưng vẫn vô cùng lo lắng.
....
Võ Văn cắn nuốt Địa Chi Tham, nhanh chóng hấp thu dược lực.
An Nhiên thấy Võ Văn sử dụng Linh Tham như vậy khẽ cau mày. Cắn nuốt trực tiếp nhất định sẽ làm thất thoát dược lực của Linh Tham. Cách tốt nhất chính là luyện hóa thành 1 viên đan dược để tận dụng hết thảy dược lực.
Võ Văn đương nhiên không nhiều quan tâm. Trước mắt thứ hắn cần thiết chính là tăng tiến tu vị. Không có thực lực liền bó tay bó chân. Nếu thực lực hắn đủ mạnh liền trực tiếp vỗ c·hết Ngạo gia, cần chi phải dài dòng.
Nhưng An Nhiên không biết, Võ Văn tu luyện Dương Quyết. Dương Quyết vô cùng bá đạo, Linh Tham vào trong ngay lập tức bị Dương Quyết cắn nuốt sạch sẽ, không để lại chút cặn, dược lực không chút nào hao hụt.
Cắn nuốt hết thảy 2 đóa Địa Chi Tham, Võ Văn liền cảm nhận được tu vị mình ổn định rất nhiều, đã chạm đến vách ngăn Đại Tông Sư đỉnh phong.
Nhưng trong mắt An Nhiên thì lại khác hẳn, 2 đóa Địa Chi Tham chính là cho 1 cái Giả Đan cảnh bình thường dễ dàng đạt đến thực lực Chân Đan Cảnh.
Nhưng Võ Văn đến 1 tiểu cảnh giới cũng không phá nỗi. Nàng trong lòng mắng lấy Võ Văn, thầm nghĩ tên này ít nhất liền phá hỏng đi 9 phần dược lực.
An Nhiên không dám mở miệng nói chuyện, chiến lợi phẩm là của hắn, nàng cũng không tiện nhiều chuyện. Nàng trước mắt liền hỏi:
“Ngươi trước mắt muốn làm gì?”
Võ Văn nheo mắt:
“Trước mắt ta nghĩ bọn hắn sẽ không từ bỏ tiếp tục nhắm đến những ngôi làng dân tộc phía trên kia.”
An Nhiên gật đầu. Nàng nheo mắt nói:
“Ngoại ô có đến 2 ngọn núi có người dân trú ẩn, làm sao để biết được bọn chúng sẽ nhắm đến nơi nào.”
“Đường ra bên ngoài chỉ có 2 tuyến đường để đi, chúng ta liền tách ra theo dõi, phát hiện nghi vấn người liền đuổi theo.” Võ Văn tính toán.
Võ Văn cảm giác chắc chắn Ngạo gia có kẻ đầu óc không tệ mới có thể phát triển 1 cái gia tộc bên trong tàn ác bên ngoài đại thiện trong mắt dân chúng như vậy.
“Ta cũng muốn tham gia.” Chu Linh lúc này bất ngờ mở miệng nói chuyện. Nàng ngày hôm nay ở nhà chờ đợi liền cảm thấy rất buồn chán.
Võ Văn suy nghĩ 1 chút khẽ gật đầu, không hiểu sao để nàng ở nhà, hắn liền cảm thấy 1 chút không an tâm.
....
3 người Võ Văn sáng sớm liền bước ra khỏi tửu lâu.
Đi một lúc, Võ Văn ngay lập tức liền có cảm giác.
Võ Văn khẽ ra hiệu, 3 người rất nhanh bước vào 1 quán nước nhỏ ngồi xuống.
“Chúng ta bị theo dõi.” Võ Văn giả vờ cầm 1 ly trà lên nói khẽ.
An Nhiên giật mình ngẩn ra. Nàng lúc này vẫn chưa phát giác ra.
Võ Văn nhẹ hớp 1 ngụm nước nói:
“Hướng tây nam, kẻ mặc áo xám, là 1 cái Đan Cảnh nhất trọng.”
An Nhiên giật mình, đã hiểu ra tại sao mình không phát hiện ra, đối phương tu vị cao hơn nàng rất nhiều.
“Đừng nhìn đến hắn.” Thấy Chu Linh muốn đánh mắt nhìn qua, Võ Văn liền nhắc nhở.
“Là Ngạo gia sao?” An Nhiên nheo mày hỏi.
“Khả năng lớn là vậy.” Võ Văn đoán chính là do tấm Lệnh bài của An Nhiên nhưng cũng không vạch thẳng.
An Nhiên chau mày lúc này không biết nên làm gì khẽ hỏi;
“Bây giờ làm sao, khử hắn.” An Nhiên đương nhiên có lòng tin, Võ Văn g·iết Đan Cảnh nhị trọng như g·iết gà, há lại không âm thầm xử lý được 1 cái Đan cảnh nhất trọng.
Võ Văn cười lạnh, g·iết người chẳng khác nào nói lạy ông tôi ở bụi này, có thể g·iết người phía sau đó Ngạo gia vẫn úy kị thân phận của An Nhiên mà không dám ra tay, nhưng chắc chắn bọn hắn sẽ bị lưu ý, giá·m s·át càng chặt chẽ hơn.
Võ Văn trầm tư một chút liền hỏi:
“Ở gần đây có kỹ viện nào không?”
An Nhiên nghe vậy liền nhíu mày, suy nghĩ chốc lát mở miệng:
“Ngươi hỏi kỹ viện làm gì? Hẳn là có 1 cái là Thúy Phong Lâu.”
“Ngươi biết đường đến nơi đó chứ?” Võ Văn hỏi.
“Có thể.” An Nhiên liền đáp.
“Đi.” Võ Văn ngay lập tức đứng dậy nói An Nhiên chỉ đường.
An Nhiên có chút chau mày, chẳng phải nói là đi điều tra theo dõi sao, hắn muốn đến chỗ dung tục đó làm gì. Lại nhìn đến Chu Linh ở kề cạnh có chút khó hiểu nói thầm trong lòng:
“Nữ bằng hữu xinh đẹp đến vậy mà hắn vẫn còn có đam mê khác thường sao?”