Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 183: Tránh thoát

Chương 183: Tránh thoát


3 người Võ Văn không mất nhiều thời gian liền đã đứng trước Thúy Phong Lâu. Nhìn bộ mặt 2 người có chút sượn trân, Võ Văn khẽ nhắc nhở:

"Làm bộ mặt vui vẻ một chút.”

An Nhiên và Chu Linh thấy vậy cố gượng ra 1 nụ cười. Cả 3 rất nhanh liền bước vào bên trong, có t·ú b·à ngay lập tức ra tiếp đón.

Cái người áo xám nhìn thấy cảnh này liền ngẩn ra, tự hỏi đám công tử đại tộc này chẳng lẻ chỉ là đi ngang qua Đông Thành dạo chơi phóng túng.

Hắn cũng không dám chủ quan sau đó cũng đi vào bên trong. Nhiệm vụ của hắn chính là theo dõi 3 người 24/24 không thể lơi lỏng.

Tú bà nhìn thấy 3 người Võ Văn chợt ngẩn ra, rất ít khi bà ta nhìn thấy ai có ngoại hình xuất chúng đến vậy lại đến thanh lâu.

Võ Văn vô cùng thành thục nhanh chóng đưa vào tay Tú bà 300 lượng cười nói:

“Diễm tỷ, làm phiền chúng ta lần đầu đến đây chơi, cảm phiền ngươi có thể gọi 3 người đẹp nhất Thúy Phong Lâu ra đến tiếp chuyện.”

Tú bà nhìn thấy ngân lượng mắt liền sáng cười nói:

“Dễ nói chuyện, dễ nói chuyện, Tiêu công tử đúng là hào phóng, chẳng hay 3 vị công tử muốn đơn độc tiếp chuyện hay là...”

Võ Văn hiện ra bộ mặt bỉ ổi nói:

“Diễm tỷ, đương nhiên là cùng nhau rồi.”

Tú bà nghe vậy khẽ cười lạnh trong lòng, ngoài miệng thì nói:

"Tiêu công tử đúng là thật biết chơi nha. Thật là, Ai gia chỉ hận không thể gặp công tử sớm một chút.”

Đối với các loại công tử ca nàng đã nhìn quen, Võ Văn muốn đánh hội đồng nàng cũng không thấy hiếm lạ.

“Diễm tỷ, 3 người chúng ta có chút tư ẩn, có thể sắp xếp giúp ta 1 gian kín 1 tí được không?” Nói rồi lại nhét 100 lượng vào người Tú bà.

“Dễ nói, dễ nói.” Tú bà nhận lấy vui không nhặt được mồm.

2 người Chu Linh, An Nhiên thì mặt đã khá đen, vẫn không hiểu Võ Văn muốn làm gì.

3 người nhanh chóng liền sắp xếp vào 1 căn bao sương lớn. Sau đó liền có 3 cái nữ nhân bước vào bên trong.

Võ Văn lúc này khẽ vỗ bàn tỏ ra vô cùng hài lòng. Sau đó liền đưa cho t·ú b·à 500 lượng nói muốn bao cả bao sương này đến tối.

Tú bà vui đến mắt muốn nở hoa, sau đó liền rút lui không dám làm phiền.

Căn phòng sau đó chợt vang lên tiếng ca hát vang rộn, cười đùa ầm ĩ.

Gã áo xám lúc này đã thuê 1 gian ở gần đó. Ánh mắt đảo qua thầm cười lạnh:

“Thì ra là 1 đám công tử ăn chơi vô dụng.”

Một lúc sau phía trong gian phòng chợt vang lên tiếng rên rĩ cuộn theo cả tiếng cười.

Gã áo xám cười nhạt:

“Nhanh như vậy liền vào trận, đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời.” Hắn sau đó lại tiếp tục thưởng trà.

Điềm nhiên không biết rằng 3 người Võ Văn lúc này đã thoát ra khỏi kỹ viện phóng đi.

An Nhiên lúc này nhìn đến Võ Văn nhếch miệng cười:

“Tiêu huynh, diễn kỹ quả nhiên vô cùng xuất chúng ha.”

Võ Văn không đáp. Lại nghe An Nhiên tiếp tục trêu chọc:

“Lại có thể hướng dẫn 3 vị cô nương đều đặn phát ra tiếng động, kỹ thuật âm thanh như thế nào cho phù hợp, Tiêu huynh quả nhiên kinh nghiệm phong phú.”

Võ Văn trợn mắt nhìn nàng, sau đó nắm tay đưa lên móc lên ngón tay thân thiện chỉ về phía An Nhiên nói:

“F..” Nhưng chợt nghĩ đến ý nghĩa từ kia liền không phải phép với nữ nhân người ta liền rút lại.

Nhưng An Nhiên không ngốc, nàng biết ngón tay kia nhất định là không có hảo ý. Đang muốn vặn hỏi liền nghe Võ Văn nói:

"Bây giờ liền tách ra.”

Lúc này Chu Linh mới nói:

“Vũ Sinh, ta muốn đi với ngươi.”

Võ Văn nheo mắt, hắn đã sắp xếp từ trước, hắn theo dõi 1 đường ra, 2 người theo dõi đường còn lại thuận tiện chiếu cố lẫn nhau.

Hắn có cảm giác Ngạo gia có chút gấp, khả năng sẽ ra tay ngày hôm nay.

Võ Văn điềm nhiên không để ý, Chu Linh thay vì gọi nguyên họ tên hắn đã lược mất cái họ.

“Chu Linh muội tử, nữ nhân chưa bước vào cửa, cũng không cần quấn nam nhân quá a, nhất định sẽ bị coi thường.” An Nhiên khẽ trêu chọc.

Chu Linh nghe thấy khuôn mặt bỗng có chút đỏ bừng nói: “Không có, ta chỉ là...”

Võ Văn nheo mắt, biết An Nhiên hiểu lầm mối quan hệ của 2 người, nhưng cũng không làm ra giải thích. Hắn lạnh nhạt nói với Chu Linh:

“Ngươi đi theo nàng ta đi, tối lại hội họp, nhớ kỹ nếu gặp kẻ địch khả nghi không đủ sức đối phó, ngay lập tức tìm ta. Không được vọng động.”

Chu Linh không hiểu từ lúc nào bản thân lại có chút dựa dẫm vào Võ Văn. Nàng không muốn trái lời Võ Văn liền ngay lập tức cúi đầu đáp ứng.

Võ Văn lúc này khẽ ngồi trước 1 quán nước gần đường ra ngoại ô. Ánh mắt đảo quanh, muốn tìm xem có ai khả nghi.

1 canh giờ sau, không phụ kỳ vọng của Võ Văn, liền có người xuất hiện trong tầm mắt. Đây là một đội ngũ kỵ binh chỉ 4 người.

Võ Văn ngay lập tức lưu tâm vì 4 người này lại có đến 2 cái Đan cảnh cao thủ. 1 cái Đan Cảnh nhất trọng, cái còn lại tu vi thậm chí đã đạt đến Đan Cảnh tam trọng. Gã này nhìn qua tỏ ra vô cùng bình thường nhưng Võ Văn là biết gã đang luôn quan sát mọi thứ xung quanh, để ý tất thảy mọi thứ.

Đan Cảnh tam trọng cũng không phải rau cải, lác đác toàn bộ Đông Thành cũng không thấy mấy cái. Đây hẳn là lượng tu vị của hắn mà sắp xếp.

Lại nhìn đến phía sau 4 người chở theo mấy cái chum vại, bên ngoài dán lấy chữ Tửu. Chở theo mấy vại rượu cần đến Đan Cảnh tam trọng.

Võ Văn lúc này đứng dậy, làm như người qua đường đi ngang qua 4 người.

Ngay lập tức hắn liền cảm giác được bản thân bị cái Đan cảnh tam trọng khóa chặt.

Võ Văn bình tĩnh đi qua. Đến gần chum vại, ngay lập tức ngửi được 1 mùi gay mũi xộc thẳng vào người.

Là loại độc dược kia, quả nhiên không sai. Võ Văn vẫn tiếp tục đi thẳng, cho đến khi mất hút, gã Đan Cảnh tam trọng mới dời đi cặp mắt.

Võ Văn lúc này nhìn lại đoàn người, trên người vô hình toát ra sát khí lạnh lẽo.

....

Trên ngọn Đà sơn lúc này, cái Đan Cảnh nhất trọng liền cười nói:

"Đỗ huynh, ngươi nói Ngạo gia phải chăng quá cẩn thận, đi đầu độc 1,2 cái làng mà thôi, lại cần đến 2 người chúng ta ra tay. Đúng là chuyện bé xé ra to.”

Kẻ Đan Cảnh tam trọng kia thận trọng hơn rất nhiều lạnh nhạt nói:

"Hà đệ, không nên chủ quan, ta nghe qua Mã Dực, Lý Tuần không hiểu thấu liền bị người lạ g·iết c·hết. Chứng tỏ kẻ kia cũng không tầm thường. Chúng ta vẫn nên cẩn thận hết thảy.”

Là 1 tán tu võ giả, từng bước tu luyện đến hiện tại cũng không phải dễ dàng, hắn chính là luôn lo trước ngó sau mới có thể sống đến hiện tại.

Bất chợt lúc này gã họ Đỗ bỗng giật mình, hắn cảm giác được bên trong rừng có gì đó xao động khẽ hô lớn:

"Ai?”

Một cái nhân ảnh mang bịt mặt, từng bước đi đến. Nam tử họ Đỗ giật mình, lúc này đã biết hành tung của mình đã bị phát hiện.

Nhìn thấy kẻ đến vô cùng thong dong, chính diện chặn đánh, họ Đỗ khẽ nhíu mày, đây là đến từ thực lực tự tin. Hắn vội chắp tay nói:

"Không biết thiếu hiệp là ai, có thể nhường đường, chúng ta là có công việc quan trọng trên người, mong thiếu hiệp không làm khó, ngày sau nhất định sẽ bồi tội.”

Nam nhân bịt mặt cười lạnh:

"Công việc, ha ha, công việc của ngươi hẳn là g·iết hại dân làng vô tội.”

Nam tử họ Đỗ khuôn mặt trầm lại.

Chương 183: Tránh thoát