Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Xuyên Mộng Giả
Unknown
Chương 184: An Nhiên nguy hiểm
"Thiếu hiệp, chắc là có hiểu lầm gì đây, ta chỉ là đang vận chuyển vật tư hỗ trợ người dân làng.” Nam nhân cố biện lý lo. Trực giác mách bảo cho hắn, chống lại thanh niên trước mặt chính là điều ngu ngốc.
Nhưng gã họ Hà bên cạnh sau khi quét qua khí tức của Võ Văn thì chợt cười lạnh:
"Ở đâu đến 1 cái tiểu tử không biết trời cao đất dày, Đỗ huynh sao phải nói nhiều với hắn, để ta g·iết hắn.”
Nói rồi hắn liền phóng người xuống muốn bóp c·hết Võ Văn, gã họ Đỗ nhận thấy muốn cản lại đã chậm 1 nhịp.
Họ Hà nam tử phóng người qua chưa chạm được góc áo Võ Văn liền đầu mình 2 nửa, huyết tiễn phóng lên trời.
Họ Đỗ nam tử giật mình, nếu hắn ra tay chưa chắc có thể gọn lẹ đến như vậy. Hắn toàn thân có chút run rẩy nói:
"Thiếu hiệp, có thể xem như ta chưa từng xuất hiện ở nơi đây, lần này trở về ta liền rời khỏi Ngạo gia.” Sống đến chừng này, hắn không muốn bản thân phải liều lĩnh.
“Ngươi giúp Ngạo gia làm ác, lại muốn toàn thân trở ra, nếu ta để ngươi sống sót rời khỏi, liền có lỗi với người dân bách tính, có lỗi với những Võ giả đ·ã c·hết oan mạng kia, trời tạo nghiệt có thể sống, tự gây nghiệt không thể sống.”
Nam tử họ Đỗ khuôn mặt có chút đắng chát nói:
"Thiếu hiệp sống trên giang hồ, thân bất do kỷ.”
Võ Văn không muốn nghe hắn giải thích liền xông lên.
Họ Đỗ nam tử đổ gục trên 1 thân cây, trên người bị Liệt Thiên đâm xuyên qua, đã cách c·ái c·hết không xa.
Võ Văn nhìn nam tử có chút khen ngợi, gã này cũng không tệ, mặc dù Võ Văn chưa dùng đến 2 loại luyện thể thuật, nhưng để Võ Văn rút ra Liệt Thiên đã chứng tỏ thực lực của hắn.
Họ Đỗ nam tử cười thảm, mặc dù đã lường trước kết cục của bản thân khi tiếp tay cho kẻ ác nhưng khi phải đối mặt vẫn là không buông bỏ được:
“Ngươi hẳn vẫn chưa sử dụng hết toàn bộ thực lực.” Nam tử họ Đỗ đắng chát hỏi.
Võ Văn gật đầu thừa nhận, xem như là 2 phần thực lực đi.
"Ta cũng chỉ là 1 cái cung phụng của Ngạo gia mà thôi, chuyện cơ mật của Ngạo gia ta cũng là không có quyền biết đến, ta chỉ biết sắp đến họ còn có 1 chuyện sắp làm, cụ thể là chuyện gì, ta cũng không rõ ràng.”
Võ Văn tập trung lắng nghe, biết rằng kẻ này chủ động nói những lời này là có điều bàn giao.
“Ta vốn dĩ biết Ngạo gia làm ác, vốn dĩ cũng không muốn liên quan, nhưng Ngạo gia cầm giữ nữ nhi của ta làm con tin, ta không thể..”
“Vì nữ nhân của ngươi an toàn, ngươi có thể tùy tiện tàn sát người dân vô tội sao? họ khác với con của ngươi, họ không phải con người sao?” Võ Văn lạnh lùng nói.
Nam tử trầm ngâm không đáp, đứng trên lập trường khác nhau, lựa chọn cũng không giống nhau. Hắn chọn làm 1 người cha tốt, vì con của mình, hắn có thể làm bất kỳ điều gì tàn ác mặc người khác phỉ nhổ. Hắn khổ sở nói:
“Nếu ngươi có cơ hội g·iết vào Ngạo gia, chỉ xin ngươi cứu ra giúp nữ nhi của ta, nàng tên Đỗ Kiều Kiều.”
Võ Văn bản tâm chợt có chút xao động, đối với kẻ ác hắn không ngại xuống tay. Nam tử này nếu c·hết, Đỗ Kiều Kiều sợ rằng cũng không còn giá trị sống tiếp.
Nhìn thấy nam tử đã ở bên bờ vực hấp hối. Võ Văn nghĩ đến gì đó quay đầu nói:
"Ngươi tên gì?”
Nam tử giật mình, cố rặn ra tên mình: “Đỗ Trường Phong.”
....
Võ Văn dùng hết toàn bộ sức bình sinh phóng người đi, đích đến chính là ngọn Ô Lạc Phong, chính là nơi ở của các bộ lạc du mục còn lại.
Hắn vừa rồi liền nghe Đỗ Trường Phong báo ra 1 tin tức làm hắn vô cùng kinh hoảng. Ở hướng Ô Lạc Phong Ngạo gia cũng sắp xếp 1 đoàn nhân mạch đi lên đầu độc, người dẫn đoàn còn là Lão Tứ của Ngạo gia.
Võ Văn ánh mắt cực lạnh, không nghĩ đến Ngạo gia lại ác độc đến mức độ này. Trực tiếp nhắm đến cả 2 ngọn núi.
Võ Văn lúc này vô cùng lo lắng cho 2 người Chu Linh, với bản tính của 2 người, sợ rằng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
An Nhiên trốn ở trong bụi rậm, đôi mắt nhìn về phía xa nơi đó có 4 người đang di chuyển lên Ô Lạc Sơn. Hiện tại đã cách thượng du không xa.
Nàng trước đó đã báo Chu Linh quay lại thông tri cho Võ Văn, nhưng đi lâu đến vậy vẫn chưa trở lại nói rõ là không gặp mặt.
Lúc này chỉ cách đỉnh núi 1 dặm đường, nàng lúc này chợt có chút luống cuống tay chân nên làm thế nào.
Đang lúc nàng ta phân vân, đảo mắt nhìn lại 4 người liền giật mình trong thấy thân ảnh 1 người trong 4 người đã biến mất, nàng thầm hô không ổn: “Người đâu?”
Bất chợt lúc này sau lưng nàng ta chợt vang lên tiếng nói của 1 cái lão nhân:
“Ngươi là ai?”
An Nhiên giật mình, nàng ngay lập tức không quay đầu, thân pháp triển khai đến mức tối đa phóng mạnh lên trời muốn chạy trốn.
“Hừ, ở trước mặt ta còn muốn chạy.” Tiếng cười lạnh vang lên.
Thân ảnh nhanh như thiễm điện nhanh chóng rút ngắn khoảng cách với An Nhiên, hắn mở giọng âm dương quái khí nói:
"Thân pháp có chút bất phàm, đáng tiếc ngươi gặp phải ta.”
Hắn ta phất tay nhanh chóng đánh ra 1 cái chưởng phong, không khí ngay lập tức bị áp s·ú·c lại phóng đến sau lưng của An Nhiên.
Cảm nhận được nguy hiểm phía sau ập đến, An Nhiên kinh hãi vội quay đầu, trên người ngay lập tức xuất hiện 1 thanh kiếm trắng màu ngọc, đỡ lấy 1 chưởng này.
Nhưng dư chấn đánh đến vẫn chấn cho lục phủ ngũ tạng An Nhiên vô cùng đau đớn thôn ra 1 ngụm máu.
Thân ảnh nàng như hư thoát rơi đập mạnh vào nền đất.
Lão nhân nhìn thấy thanh kiếm chợt giật mình hô:
“Uẩn Binh Tông Khí từ Ám Bạch Linh. Khá lắm, lại có thể chống được của lão phu 1 chưởng.”
An Nhiên gượng người ngồi dậy, lúc này mới phát hiện ra chân phải mình sau khi tiếp xúc mặt đất liền đã bị gãy, lục phủ ngũ tạng dập nát đã vô lực chiến tiếp.
Lão nhân đi đến, khi nhìn thấy người này An Nhiên khuôn mặt bỗng có chút đắng chát, là lão Tứ của Ngạo gia, tu vi hình như đã là Đan Cảnh tứ trọng.
Lão già nhìn đến An Nhiên bất chợt mắt liền sáng hô:
“Không nghĩ đến lại là một cái tiểu cô nương vô cùng xinh đẹp, lão phu đúng là có diễm phúc.”
An Nhiên giật mình, liền phát hiện ra buộc tóc mình không biết lúc nào đã rơi xuống, nguyên mái tóc dài thươc tha lộ ra trong tầm mắt.
Nhìn thấy lão già đang tiếp tục bước đến, An Nhiên cắn răng lúc này liền lấy ra trên mình 1 tấm Lệnh bài giơ lên.
Lão già nhìn thấy lệnh bài, hô hấp chợt ngưng lại:
“Vũ gia lệnh bài, ngươi...”
“Nhìn thấy Vũ gia lệnh bài, còn không mau cút.” An Nhiên lấy lại 1 tia dũng khí hô.
Lão già khuôn mặt lúc này vô cùng âm trầm. Vũ gia là Lục tinh gia tộc, Ngạo gia bọn hắn bất quá chỉ là Tứ tinh gia tộc mà thôi. Mạo phạm Vũ gia, bọn hắn chắc chắn bị hủy diệt.
Nhưng hiện tại đã đánh 1 cái Vũ gia người thành ra như thế này, thả người trở về chắc chắn sẽ kết thù, đó là không khôn ngoan. Lại nhìn đến tư sắc của An Nhiên, vô cùng tư diễm, hắn mặc dù đã hơn ngũ tuần cũng là không kiềm lòng được.
Hắn khẽ cười tà, như ra quyết định gì đó nói:
“Tiểu nương tử, Vũ gia n·gười c·hết ở nơi thâm sâu cùng cốc nào đó, nào cũng Ngạo gia ta có quan hệ. Ha ha ha.”
Nói rồi liền nhào người đến. An Nhiên mắt hiện tia đỏ, nàng cắn răng, dù c·hết nhất định cũng không để lão già này được toại nguyện.