Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Xuyên Mộng Giả
Unknown
Chương 185: Tra tấn
Lão già xông đến, rất dễ dàng liền khống chế lấy An Nhiên mặc nàng ta chống cự quyết liệt.
An Nhiên tâm như tro tàn, ánh mắt quyết liệt, lão già nhìn thấy biểu hiện của An Nhiên liền cười tà:
"Tiểu mỹ nhân, ngươi muốn c·hết cứ việc, cho dù ngươi c·hết ta vẫn hảo hảo thưởng thức t·hi t·hể của ngươi. Trước sau gì cũng c·hết, sao không thoải mái tận hưởng khoái lạc. Ha ha.”
An Nhiên nghe thấy tâm chợt lạnh tức điên nói:
"Lão già bệnh hoạn, cha ta nhất định sẽ g·iết c·hết ngươi, ngươi nhất định sẽ c·hết rất thảm.”
Lão già cười lớn lên, 1 tảng áo của An Nhiên liền bị xé toang ra, da thịt như ngọc quang lộ ra trước mặt, lão già lập tức hút lấy một ngụm khí. Cực phẩm như thế này hắn trước giờ vẫn chưa gặp qua. Đang muốn thô bạo xé thêm 1 tầng.
Lão già bỗng cảm thấy tâm huyết dâng trào, cảm giác t·ử v·ong như muốn ập đến.
Lão ta không chút suy nghĩ liền ngay lập tức phóng người xoay đầu về phía sau.
Tinh hiểm lúc này liền né được 1 luồng linh lực màu đen hắc ám như liềm gặt cắt qua cuống họng. Nhưng vẫn để lại trên cổ hắn 1 vệt thương nhỏ.
Lão già sống lưng lạnh toát, nếu hắn ta chỉ cần phản ứng chậm 1 chút, thủ cấp đã bị người ta gọt đi.
Lão già tức điên lên, ngay lập tức phóng người qua, 1 trảo đánh đến. Cương phong đánh vào bóng đen ở bên cạnh. Một tiếng rên vô cùng đau đớn vang lên.
1 cái bóng người rơi đập ra xa, vô cùng thê thảm, chênh lệch thực lực quá lớn, không cách nào né đòn.
Thân ảnh kia rơi xuống, hiện ra trước mắt là 1 cái người mặc hắc phục, khăn đầu cũng rơi ra, mái tóc dài bung xõa. Lộ ra 1 trương tuyệt mỹ nhan sắc.
Lão nhân nhìn thấy lại thêm 1 tầng kinh hỉ nói:
“Lại 1 cái mỹ nhân đưa đến cửa.”
“Chu Linh muội tử.” An Nhiên kinh hãi hô lên.
Mặc dù canh thời gian ra tay rất chuẩn, nhưng Chu Linh tu vi bất quá chỉ là Đại Tông Sư trung kỳ, cho dù bùng nổ lực lượng cũng chỉ miễn cưỡng đạt đến Đan Cảnh nhất trọng, không thể là đối thủ lão già kia.
Lão già cười lạnh, đảo mắt nhìn đến An Nhiên, hắn đã không còn khống chế nỗi hạ thể của mình. Tới tuổi này hắn đã có phần bất lực, nhưng lúc này lại trở lại hùng phong khác thường.
Nhưng lúc này lão già bỗng cảm thấy có một thứ gì đang điên cuồng phóng mạnh đến gần. Có thể nghe rõ tiếng cây cối đang đổ rạp liên tục.
Lão già kinh ngạc trợn mắt, trong tầm mắt hắn, 1 cái bóng người như cưỡi trong hỏa diễm phóng thẳng đến. Cây cối trên đường đi đều bị hắn quét trụi lũi. Tốc độ nhanh đến bất khả tư nghị.
Bóng hỏa đó rất nhanh đã ở trước mắt lão. Chỉ thấy bóng hỏa đó dừng lại trước mặt nữ nhân mặc áo đen kia. Bóng lửa tan ra. 1 cái thân ảnh nam nhân hiện ra trước mặt lão.
Nam nhân khẽ dựng nữ nhân áo đen ngồi dậy. Sau khi kiểm tra 1 chút thầm thở ra 1 hơi lại thả nàng xuống.
Lão già lúc này mới kịp phản ứng, nhìn thấy 2 vầng mặt trời phát ra Dương Tự trên đầu Võ Văn kinh hãi nói:
“Ngươi là ai?”
Nam nhân không đáp, hắn quay đầu nhìn lại, ánh mắt hiện ra túc sát chi khí, như ma thần rực lửa, làm lão nhân có chút giật mình.
Võ Văn gằn từng chữ:
"Kẻ g·iết ngươi.”
Lão già lúc này đã quét qua tu vi của Võ Văn khẽ thở ra, vừa rồi Võ Văn xuất hiện làm lão có chút căng thẳng, đang muốn cười lớn. Liền nhìn thấy Võ Văn đã biến mất tại chỗ.
Lão già giật mình, nhớ lại tốc độ vừa rồi, ngay lập tức cảnh giác. Nhưng Võ Văn đã hiện ra ngay trước mặt. 1 cái nắm quyền đánh trực diện vào mặt lão ta.
Lão già kinh hãi, vội né tránh. Nhưng nắm quyền như giòi trong xương biến ảo đánh đến. Thuần thục đánh mạnh vào mang tai của lão già.
Có thể nghe thấy tiếng xương gò má vỡ nát vang lên. Lão già rên lên 1 tiếng vô cùng đau đớn. Thân thể rơi đập mạnh về phía sau.
Lão già kinh sợ, ngay lập tức bật dậy. Cảm nhận được đau đớn truyền lại lão giả gầm thét hô lớn:
“Tiểu tử, ngươi tuyệt đối không phải Đại Tông Sư hậu kỳ.”
Võ Văn đương nhiên không muốn nói nhảm giải thích, Liệt Thiên ngay lập tức xuất ra, 1 đao cực mạnh chém đến.
Nhưng kỳ quái là Võ Văn lại dùng sống đao chém đến.
Lão già cười lớn, trong người cũng thoát ra 1 thanh đại đao cầm chắc trên tay hô:
“Tiểu tử ngông cuồng, không cần biết ngươi ẩn tàng tu vi bao nhiêu, sử dụng sống đao liền muốn g·iết ta, ngu ngốc.” Nói rồi lão già liền toàn lực vung đao đến muốn sống mái với Võ Văn.
2 đao v·a c·hạm vào nhau, dư chấn đập vào tai làm người nghe như muốn té xỉu. 2 thanh đao dừng giữa hư không, tình thế lập tức trở nên cân bằng.
Lão già giật mình, tiểu tử này dùng sống đao lực lượng lại có thể ngang ngửa với mình. Không thể nào?
Lúc này liền nghe Võ Văn lạnh nhạt nói: “G·i·ế·t ngươi, sống đao liền đủ.”
Cùng lúc trên người Võ Văn 3 cái khiếu tâm đồng loạt phát ra tiếng huýt sáo, máu huyết trong người nhanh chóng bùng nổ như thiên thạch v·a c·hạm, tinh hà sao rơi, Huyết như Ngân Hà.
Lực lượng đang cân bằng ngay lập tức bị Võ Văn đè áp, lực lượng hủy diệt truyền đến làm cánh tay làm lão già vô cùng kinh hãi. Ngón tay lão ta lập tức truyền đến tiếng xương nứt vỡ.
Lão già đau đớn ngay lập tức không cầm nỗi đao trong tay, Võ Văn lần nữa chém đến, lần này sử dụng chính là báng đao, báng đao đập mạnh vào cẳng tay lão ta, tiếng xương vỡ nát vang lên.
Võ Văn lần nữa vung đao, lại là báng đao, nhắm đến chính là xương ống quyển của lão già. Lão già đau đớn gầm rú lên.
Lão già lúc này đã hiểu, lúc lão làm rơi đao Võ Văn muốn g·iết lão vốn chỉ là 1 đao sự tình, tiểu tử này chính là muốn vũ nhục, t·ra t·ấn lão. Từ lúc Võ Văn dùng sống đao chính là không muốn đơn giản đ·ánh c·hết hắn ta.
Võ Văn muốn lão trải nghiệm cái gì gọi là đau đớn, cái gì gọi là thống khổ, từng khớp xương gãy vụn truyền lại làm lần đầu trong đời lão ta mới cảm nhận được cái gì gọi là c·hết mới là hạnh phúc.
An Nhiên nhìn thấy cảnh này cũng có chút kinh hãi, đây chính là tươi sống t·ra t·ấn, nhìn lão ta đau đớn gầm rú liền biết đang đau đớn đến dường nào. Nhưng An Nhiên không hề cảm thấy ác cảm. Ngược lại giống như cởi ra 1 chút bóng ma vừa rồi trong lòng nàng.
1 lúc sau, Võ Văn ném 1 cái thân ảnh dập nát không còn nhìn ra hình người trước mặt An Nhiên. Lúc này lão già vẫn chưa c·hết hẳn, rõ ràng vẫn còn thoi thóp.
Võ Văn nhìn nàng khẽ nói: “G·i·ế·t đi.”
An Nhiên ngẩn ra, ngay lập tức gật đầu. Nàng cầm lấy kiếm của mình. Một kiếm đâm xuống, triệt để kết thúc sinh mệnh Ngạo Tứ gia.
Đây chính là Võ Văn cho nàng giải tỏa. An Nhiên khẽ thở ra, như trút bỏ được gánh nặng.
“Ngươi vẫn ổn chứ.” Võ Văn khẽ hỏi.
An Nhiên khẽ gật đầu. Võ Văn lúc này liền phóng người đi. An Nhiên là biết Võ Văn đi g·iết 3 cái còn lại, diệt cỏ tận gốc.
Võ Văn sau đó liền trở lại, hắn dựng lên Chu Linh, ngay lập tức xé đi lưng áo nàng ta.
Võ Văn gãi mũi cũng không nhớ đây là lần thứ mấy. Lưng nữ hài này hình như hắn nhìn hơi nhiều. Hắn đương nhiên không thể cởi áo, như vậy liền lộ bộ vị phía trước càng thêm khó xử.
Nhưng An Nhiên nhìn thấy liền tức giận hô:
“Tiêu huynh, ngươi làm gì vậy?”
Lại nhìn thấy Võ Văn lấy ra ngân châm phóng lên lưng Chu Linh, nàng liền ngậm miệng.
Nhìn thấy khuôn mặt Chu Linh từ tím tái dần trở nên hồng nhuận. An Nhiên khẽ che miệng:
"Hắn thực sự còn hiểu y thuật.”