Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Xuyên Mộng Giả
Unknown
Chương 186: Chớ chơi quá tao
Chu Linh bất chợt mở mắt ra, nàng giật mình quay đầu nhìn thấy Võ Văn ở sau lưng mình.
Nhìn thấy lưng áo của mình bị giải khai, khuôn mặt nàng thoáng chốc đỏ bừng muốn lấy tay che lại liền bị bàn tay của Võ Văn giữ lại.
"Chịu khó 1 chút, sắp xong rồi.” Võ Văn nhíu mày nói.
Lúc này cảm nhận được nhiệt lượng truyền lại ở sau lưng. Nội tức trong người liên tục sinh ra. Biết là Võ Văn đang liệu thương cho mình khẽ "Ừm” 1 tiếng. Cảm giác này vô cùng quen thuộc nàng đã trải qua 2 lần rồi, nhưng 2 lần kia đều là trong trạng thái b·ất t·ỉnh.
Không hiểu sao trong lòng Chu Linh không hề bài xích hành động này của Võ Văn. Khuôn mặt càng lúc càng đỏ.
Võ Văn thi pháp xong bèn rút châm ra. Nhanh chóng lấy ra 1 chiếc áo ở bên trong Mặc hộp đắp lên lưng Chu Linh.
Hắn đứng dậy đi về phía của An Nhiên. Chu Linh ngẩn ra, lúc này không hiểu sao trong lòng có 1 chút hụt hẫn.
Võ Văn khẽ nói: “An Nhiên tiểu thư, ngươi cũng cần liệu thương.”
An Nhiên giật mình muốn từ chối, liền bị Võ Văn cắt ngang:
“Chân ngươi gãy rồi, trở về nhất định sẽ bị kẻ kia phát hiện, ta có cách giúp ngươi có thể đi lại được.”
An Nhiên nheo mắt, cuối cùng liền gật đầu.
Võ Văn cuối người xuống, khẽ chạm vào chân của An Nhiên làm nàng ta liền run người lên. Từ nhỏ đến lớn chưa từng tiếp xúc với nam nhân, nên trạng thái của nàng quả thật có chút căng thẳng.
Võ Văn khẽ lắc nhẹ tay. An Nhiên chợt cảm thấy một cơn đau nhói nhẹ lên. Nàng giật mình, biết là xương nơi bắp đùi gãy đã chỉnh khớp lại.
Võ Văn khẽ nói: “Xin thất lễ.” Nói rồi liền xé phần quần chỗ gãy của An Nhiên ra.
An Nhiên giật mình hô: “Ngươi...” Đang muốn mắng Võ Văn 1 câu lưu manh, chợt rụt lại vì đôi mắt Võ Văn lúc này vô cùng thanh tịnh, không hề có tà niệm.
Võ Văn thuần thục thi châm vào bắp đùi của An Nhiên. 1 luồng nhiệt lượng nhanh chóng xông vào bên trong làm An Nhiên có chút thư sướng.
An Nhiên ngay tức khắc cảm nhận được xương của mình chỗ gãy lìa đang từ từ liền lại, cảm giác vô cùng thần kỳ. Nàng nhìn đến Võ Văn bật thốt:
“ Ngươi là Thần y?”
“Chỉ là học được một chút trị liệu.” Võ Văn khiêm tốn đáp.
An Nhiên đương nhiên không tin, y thuật này sợ rằng gia tộc nàng cũng sợ tìm không ra.
“Ngươi có nội thương, có muốn hay không chữa trị?” Võ Văn nhẹ giọng nói.
An Nhiên ngẩn ra, nghĩ đến gì đó ngại ngùng hỏi: “Chữa trị là cần vạch..”
Võ Văn gật đầu: “Không sai.”
An Nhiên nghe vậy lập tức lắc đầu: “Không cần, thương thế này vài ngày liền tốt, cũng không nhất thiết.” Nàng vẫn là có giới hạn nguyên tắc của mình, không thể vạch áo cho nam nhân khác xem lưng được.
Võ Văn cũng không ép buộc nàng. Hắn cũng không thể mở miệng nói câu cũng không phải chưa thấy trước mặt nàng ta. Sự thật là lần trước cứu nàng hắn đã thấy qua rồi.
Chu Linh lúc này thương thế đã ổn bước đi đến:
“Nhiên tỷ, ta cũng không nghĩ đến tỷ lại là nữ nhi, lại còn xinh đẹp đến vậy.”
“Ta cũng không muốn dấu ngươi, chỉ là chưa tiện nói ra, chuyện vừa rồi thật sự đa tạ Chu Linh muội tử rất nhiều, không có muội ra tay thì ta đã...” An Nhiên vô cùng chân thành đáp.
Nàng lúc này mới nhớ ra Võ Văn cứu nàng mở miệng:
“Đa tạ Tiêu huynh ân cứu mạng, đời này nhớ mãi không quên.”
Võ Văn gật đầu, An Nhiên thương thế ổn định, chân liền có thể đi lại được. 3 người ngay lập tức phóng đi.
....
Nam tử áo xám ở Thúy Phong Lâu lúc này đã có chút mất kiên nhẫn. Nếu không phải trong phòng thỉnh thoảng vẫn còn vang lên tiếng rên rỉ, hắn đã xông vào bên trong.
Hắn khẽ xem lại giờ giấc, đã qua hơn 4 canh giờ rồi thầm nhíu mày. Chẳng lẻ đám công tử ca này lại có thể chơi đến vậy. Rốt cuộc đã bao nhiêu hiệp rồi.
Hắn cảm thấy có gì đó không ổn, trực giác mách bảo hắn nên tiến lại gần kiểm tra.
Trầm tư giây lát hắn thả chén trà trong tay ra, nhanh chóng đứng lên, từng bước đi lại gần.
Bất chợt lúc này cửa phòng chợt mở ra, hắn ta giật mình liền lùi lại, bên trong phòng có tiếng nói vang ra:
"Tiểu Thúy, Tiểu Hương, Tiểu Đào hôm nay chơi rất vui, ngày khác ta nhất định sẽ quay lại.” Võ Văn khoát vai 1 tiểu cô nương đi ra. Phía sau chính là Chu Linh và An Nhiên.
“Công tử về nhà cẩn thận, ngày khác gặp lại.” 3 tiểu cô nương liền lập tức ríu rít không ngừng.
Đang đi giữa cầu thang, An Nhiên liền mất thăng bằng sụp 1 chân xuống dưới, Võ Văn ngay tức khắc giữ nàng lại cười lớn nói:
“Chu huynh, ta đã nói huynh không nên chơi quá tao, huynh liền không nghe.”
An Nhiên nghe thấy lời này mặt liền đen, nhưng chỉ có thể cười trừ.
Gã nam tử áo xám nhìn khuôn mặt An Nhiên có chút tái trắng, kết hợp với bước chân không vững liền cười tà nói thầm:
“Hừ, chiến đấu chừng đó hiệp, ngươi còn có thể đứng vững, ta liền làm con ngươi.”
....
Võ Văn trở về tửu lâu, hắn lúc này đang xếp bằng trầm tư.
Tu vi Đại Tông Sư hậu kỳ của hắn lúc này đã có chút buông lỏng.
Võ Văn không phải kẻ ngốc, qua nhiều lần chiến đấu hắn đã hiểu ra, hắn muốn tăng tốc tu luyện nhanh nhất chính là không ngừng chiến đấu.
Tu luyện theo cách thông thường tu vi hắn phát triển phi thường chậm chạp, nhưng những lần đối mặt với sinh tử như lần chiến với Lý Hiển hay Lữ Phàm liền kích thích tu vi của hắn tăng tiến nhanh chóng, mà lại vô cùng vững chắc.
Ngày hôm nay chiến với lão già kia liến đánh cho bình cảnh hắn nới lỏng ra.
An Nhiên chau mày hỏi:
“Tiêu huynh, ngươi có dự tính gì?”
Nàng cảm thấy không thể ngày nào cũng giả trang đi thanh lâu được, nhất định sẽ bị phát hiện.
Võ Văn liếc đến An Nhiên khẽ hỏi:
"Thế lực sau lưng của ngươi sợ rằng cũng không nhỏ, sao không trực tiếp nhờ đến bọn họ tiêu diệt Ngạo gia.”
An Nhiên nghe vậy có chút rụt đầu, nàng có chút lúng túng nói:
“Không phải à không thể, bọn họ cho dù mạnh mẽ cũng là không thể chen chân gây ảnh hưởng đến các thế lực giang hồ. Đây là đạo nghĩa.”
Võ Văn đương nhiên không tin cái gì gọi là đạo nghĩa giang hồ, nước sông không phạm nước giếng các thứ. Quy luật giang hồ thực chất chính là cá lớn nuốt cá bé. Kẻ nào tay to kẻ đó thắng.
Võ Văn cười lạnh: “Sợ rằng nguyên nhân là do ngươi đi.”
“Ngươi có khi nào là 1 cái công chúa đại gia tộc nào lêu lổng ra ngoài chơi, sợ b·ị b·ắt về liền không muốn liên lạc với gia tộc.” Võ Văn nhếch miệng trêu chọc.
An Nhiên ngay lập tức giật mình, nàng vội xua tay giả vờ cười gượng nói: “Cái gì, công chúa gì chứ, ngươi đúng là tưởng tượng quá nhiều rồi. Có phải hay không xem hí kịch nhiều quá.”
Võ Văn nhìn phản ứng của An Nhiên khẽ trợn mắt, vậy mà thực sự đúng sao? Tình huống này cũng quá cẩu huyết đi.
....
Ngạo phủ
Lão gia chủ lúc này đập vỡ 1 cái bình sứ, vô cùng điên tiết nói:
“Ngươi nói Lão Tứ không có trở về sau, sợ rằng lành ít dữ nhiều.”
“Dạ, nô tài thực sự không thấy Tứ gia trở về.” Gã nô tài run rẩy quỳ mọp trên mặt đất.
Ngay sau đó liền bị lão gia chủ chém bay đầu: “Đã Tứ đệ c·hết, ngươi liền theo hắn phục thị đi.”
Lão gia chủ giọng nói như hầm băng nhìn đến đại nhi tử của mình:
“Ngạo Quãng, đây là kế hoạch tốt mà ngươi nói sao?”
Ngạo Quãng sợ hãi run rẩy, vội cúi đầu không dám ngẩng lên.
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng nói:
“Gia chủ Đỗ cung phụng cũng bị người phục kích, may mắn giả c·hết giữ được 1 mạng trở về, đang ở ngoài cầu kiến.”
Lão gia chủ ánh mắt hiện sát khí nói:
“Cái gì Tứ đệ ta c·hết rồi, hắn lại còn sống trở về.”