Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 187: Bí ẩn hội

Chương 187: Bí ẩn hội


Nhìn trên mặt đất nằm đấy 1 cái nam tử trên ngực đang quấn lấy băng vải còn loang lổ ra máu tươi, khuôn mặt vô cùng tái nhợt, khí tức yếu ớt. Lão gia tử ánh mắt vô cùng lạnh nói:

"Nói đi Đỗ Trường Không, làm sao ngươi có thể sống sót trở về?”

Đỗ Trường Không quỳ mọp xuống run rẩy nói:

"Ngạo lão gia, ta bị một kẻ bịt mặt t·ấn c·ông, hắn khi đó liền đâm ta 1 đao trí mệnh, ta khi đó liền bế khí giả c·hết, thành công qua mặt được hắn mà thoát trở về.”

"Hừ, nói láo, Tứ đệ là Đan Cảnh tứ trọng, đến giờ còn chưa thấy trở về, ngươi một cái Đan Cảnh tam trọng lại có thể sống sót, ngươi nghĩ lừa ta?” Lão gia tử một chưởng vỗ gãy ghế, tưc giận quát tháo.

Đỗ Trường Phong run rẩy vội dập đầu nói:

“Ngạo lão gia minh giám, thương thế của ta tuyệt đối là 1 đao trí mệnh, người có thể hỏi qua Vệ thần y. Ta một lời cũng không dám nói dối.”

Lão gia tử lúc này liền trừng mắt nhìn đến 1 cái lão nhân tóc trắng râu dài, người này đã làm việc ở trong Ngạo phủ hơn 30 năm, y thuật rất mạnh, chính là Vệ Thần Y, lão gia tử đối với hắn vô cùng tin tưởng, cũng chính là hắn điều chế ra loại độc dược kia.

Lão nhân vội bước ra chắp tay nói:

“Lão gia, ta đã kiểm tra qua, thật sự là v·ết t·hương trí mệnh, Đỗ cung phụng có thể sống sót trở về đúng là vạn hạnh.”

Lão gia tử chợt chau mày, nhưng đáy lòng lão chính là phẫn, việc Đỗ Trường Phong còn sống trong khi đệ đệ hắn c·hết chính là không thể chấp nhận. Trong lòng đã muốn xử tử Đỗ Trường Phong. Lúc này bất chợt một giọng nói vang lên:

“Phụ thân, Ngạo gia ta hiện tại chính là cần người, một cái chiến lực Đan Cảnh tam trọng cũng không dễ tìm, thù của Tứ thúc ta nhất định sẽ báo.” Nói chuyện chính là cái im lặng nãy giờ Ngạo Hùng.

Lão gia tử giật mình, lời của người khác có thể hắn sẽ không nghe vào tai, nhưng Ngạo Hùng thì khác. Hắn là đệ nhất cường giả Ngạo gia, cũng là nhi tử hắn yêu thương nhất.

Nếu không phải Ngạo Hùng tâm trí đều đặt trên việc tu luyện, hắn đã để Ngạo Hùng ngồi lên cái ghế gia chủ.

Ngạo Hùng biết rõ tính cách cha mình là một cái thích giận cá chém thớt. Muốn ngăn cha hắn chỉ có thể là hắn.

Ngạo Nhiên khẽ hậm hực liền hô Đỗ Trường Phong:

“Ở đây không còn việc của ngươi, cút.”

Đỗ Trường Phong giật mình vội dập đầu bái tạ, lếch thân thể b·ị t·hương ra ngoài.

“Hùng nhi, ngươi đã xem qua thương thế của Đỗ Trường Phong hắn, ngươi cảm thấy thế nào?” Ngạo Nhiên nhíu mày hỏi:

“Kẻ ra tay là 1 cái đao đạo cao thủ, đao chiêu rất xảo, nhưng thực lực tuyệt đối không vượt qua Đan Cảnh Tứ Trọng.” Ngạo Hùng dứt khoát đáp.

Ngạo Nhiên nghe đến Đan Cảnh tứ trọng trong lòng liền cảm thấy đắng chát thầm hô:

“Hừ, chắc chắn là cẩu vật kia đánh lén Tứ đệ mới đắc thủ.”

Hắn có chút điên tiết, thầm nghĩ nếu người đi lần này là Nhị đệ, Tam đệ hoặc Ngũ đệ thì kết cục đã khác. Ánh mắt hắn băng hàn nhìn đến đại nhi tử mình rét lạnh nói:

“Ngạo Quãng, ta cho ngươi 5 ngày thời gian để tìm ra h·ung t·hủ, nếu không tìm ra liền đi gặp Tứ thúc ngươi để bồi tội.”

Ngạo Quãng nghe vậy sống lưng lạnh toát, người ta nói hổ dữ không ăn thịt con nhưng phụ thân hắn dám g·iết hắn không, đáp án là có.

Thưở thiếu thời phụ thân hắn 5 cái huynh đệ dựa nhau mà sống, từ 5 cái ăn mày đầu đường xó chợ phát triển thành Ngạo gia như hiện tại, tình cảm sinh tử thâm dày, địa vị của Tứ thúc trong lòng phụ thân còn cao hơn so với hắn rất nhiều. Nhi tử hắn rất nhiều, hắn cũng không ngại c·hết đi mấy cái.

“Vâng phụ thân, ta nhất định sẽ tìm ra h·ung t·hủ.” Hắn run rẩy đáp.

Lúc này cái lão nhân bên phải Ngạo Nhiên khuôn mặt lo lắng lên tiếng:

“Đại ca, bên kia truyền lại thông tin, trong 5 ngày nếu không giao đủ xác Võ giả, liền sẽ trực tiếp đến Ngạo gia ta tính sổ.” Hắn chính là lão Nhị của Ngạo gia, cũng là người phụ trách liên lạc.

Ngạo Nhiên lập tức căng thẳng giơ tay xoa trán, hắn đắn đo một chút liền nói:

“Lập tức triển khai như kế hoạch đã bàn.”

Ngạo Nhiên ánh mắt nhìn đến đại nhi tử của mình khẽ nói:

"Mong rằng kế hoạch này của ngươi liền suôn sẽ nếu không...” Ngạo Nhiên ngay lập tức bóp vỡ cốc nước trên bàn.

....

Võ Văn trong đêm không ngủ, muốn thử đột phá Đại Tông Sư Đỉnh Phong nhưng liền không thành công. Hắn nhíu mày, vẫn còn thiếu 1 chút đột phá khẩu.

Sáng sớm hôm sau, 3 người thuần thục liền rời khỏi tửu điếm, nhưng sau khi ăn sáng xong, 3 người chợt tách ra.

Người áo xám giật mình, tình huống này làm hắn ta có chút bất ngờ. Hắn khẽ vỗ đầu, nhớ đến đối phương có đến 3 người, không phải lúc nào cũng đi chung.

Hắn cắn răng chỉ có thể đi theo phía sau An Nhiên. Vì nàng ta là người giữ lệnh bài.

Võ Văn nhìn theo bóng người áo xám khuất bóng khẽ cười, đúng theo dự tính của hắn.

Võ Văn rất nhanh liền men theo 1 lộ tuyến định sẵn, rất nhanh liền đi đến 1 tòa nhà bán thuốc bắc gia truyền, phía trên treo lấy bản hiệu An Mệnh Đường.

Võ Văn nhanh chóng lấy ra 1 miếng vải bịt lấy khuôn mặt bước vào bên trong.

Lão bản là 1 cái người trung niên khuôn mặt vô cùng chất phác, nhìn thấy người vào liền vô cùng niềm nở đứng dậy, nhưng khi thấy người đến mang bịt mặt làm hắn có chút giật mình.

“Lão bản, có ích mẫu chứ?” Võ Văn lạnh nhạt hỏi.

Trung niên nhân ngẩn ra, thì ra người nhà có bệnh kín muốn giấu mới phải che mặt khẽ cười nói:

"Có đương nhiên là có, quý khách muốn mua bao nhiêu cân?”

Võ Văn khẽ cười, ngón tay khẽ đặt lên mặt bàn gõ 6 cái.

Trung niên nhân có chút giật mình. Võ Văn khẽ lẩm bẩm:

“Nhân thần công phẫn”

Lão nhân giật mình, trạng thái chuyển sang vô cùng nghiêm túc nói:

“Tận diệt bất nhân.”

Võ Văn lập tức đáp:

“Lấp đầy cơn hận.”

Trung niên nhân đôi mắt khẽ liếc nhìn xung quanh, sau đó liền đi ra phía trước đóng lấy cửa. Làm xong hết thảy liền ra hiệu cho Võ Văn:

“Thiếu hiệp mời.”

Trung niên nhân lúc này liền dẫn theo Võ Văn đi đến phía sau nhà, đến 1 góc tường, trung niên nhân khẽ vỗ vào tường 3 cái. Bức tường lúc này liền tách ra làm 2, sau đó lại mở ra 1 cái huyệt đạo bậc thang thông hướng bên dưới.

Võ Văn khẽ cười, cơ quan thuật không tệ. Trung niên nhân nhanh chóng thắp lên ngọn đuốc dẫn Võ Văn đi xuống bên dưới.

Võ Văn bước đi trầm ổn, rất nhanh liền bước vào 1 căn mật thất giấu kín, căn phòng này hiện tại đang có 5 người ở bên trong. Võ Văn quét qua, có chút giật mình, 1 cái Đan cảnh Tam trọng, 3 cái Đan cảnh Nhị Trọng, cái người ở giữa tu vi thậm chí đạt đến Đan cảnh Tứ trọng.

Bọn họ nhìn thấy Võ Văn xuất hiện, còn lấy khăn bịt mặt liền giật mình đứng dậy, người ở giữa mắt nhíu lại khóa chặt Võ Văn nói:

“Ngươi là ai?”

Võ Văn bình tĩnh đáp:

"Là Đỗ Trường Phong nói ta đến.”

Người ở giữa nghe đến tên Đỗ Trường Phong, khuôn mặt có chút giãn ra, Võ Văn nhẹ giọng hỏi:

"Ngươi hẳn là Khưu Chí Long.”

"Không sai, ta chính là Khưu Chí Long.” Nam nhân ở giữa đáp.

Võ Văn lạnh nhạt nói: “Ta đến đây ắt hẳn là ngươi cũng hiểu, chúng ta chính là có cùng một mục đích, tiêu diệt Ngạo gia.”

Lúc này cái nam tử tu vi Đan Cảnh tam trọng liền lên tiếng nói:

“Huynh đệ, thần thần bí bí, nếu đã chung mục đích cũng không cần thiết che mặt đi.”

Chương 187: Bí ẩn hội