Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Xuyên Mộng Giả
Unknown
Chương 191: Hiểm nguy, tránh thoát.
"Có thể để 2 người chúng ta đồng loạt vây công, ngươi c·hết cũng có thể tự hào.” Ngạo lão ngũ mở miệng cười lạnh.
Võ Văn chau mày, hắn cũng không hiểu được tại sao lại bị phát hiện ra sớm đến vậy, ánh mắt chợt híp lại.
Trên tay Võ Văn lúc này xuất hiện thêm 1 thanh đại đao. Chính là thanh đao Kim cầu cho hắn. Võ Văn đặt cho nó cái tên Trảm Địa.
Nhìn Võ Văn 2 tay cầm song đao, mắt Ngạo lão ngũ khẽ sáng cười lớn nói: "Tiểu tử này vậy mà lại có đến 2 thanh Kim Linh Khi. Tốt.”
Ngạo lão tam quét qua tu vi của Võ Văn nhíu mày nói: "Ngũ đệ tiểu tử này có chút cổ quái, không được chủ quan.”
Nói rồi cả 2 liền xông đến giáp công Võ Văn. Trên tay Ngạo lão ngũ lúc này cũng xuất hiện 1 thanh đại đao.
Đối đầu 2 cái Đan Cảnh ngũ trọng, Võ Văn không chút nào chủ quan, 2 cái mặt trời thoát ra bên ngoài, “Dương” tự chiếu rọi, 3 cái khiếu tâm đập mạnh liên hồi huýt sáo, máu huyết nhanh chóng tăng tốc bùng nổ dữ dội như tinh hà sao rơi, Huyết như Ngân Hà.
Cùng lúc Thượng Cổ Luyện Tạng quyết vận chuyển mạnh mẽ, Võ Văn lực lượng nhanh chóng bùng nổ vô cùng dữ dội.
2 cái lão già có chút kinh ngạc, nhưng lực lượng không hề giảm đi chút nào toàn lực chém đến
Võ Văn 2 tay chém ra đối chọi gay gắt với 2 cái lão già, ngay lập tức tạo thành thế gọng kìm.
Lực lượng 2 bên ép tới chấn cho lục phủ ngũ tạng Võ Văn muốn thổ huyết. Nhưng 2 cái lão già còn kinh hãi hơn, tiểu tử này là quái vật phương nào, có thể chịu được lực lượng 2 người giáp công. Cả 2 vận hết khí huyết ép chặt đến.
Võ Văn lúc này mắt hiện tia máu, biết không thể giữ lại, 2 cánh tay cơ bắp căng phồng lên, từng túm lông trắng hiện ra, yêu khí phát ra nồng nặc.
2 lão già trợn mắt phát hiện bản thân đang bị đẩy lùi lại, vô cùng sững sốt.
Lúc này trực giác Võ Văn chợt báo động, hơi thở tử thần áp bách Võ Văn, 1 cái đại thủ không một chút báo trước đánh đến, mang theo lực lượng như muốn đánh nổ cả hư không, chớp mắt đã đến đầu của Võ Văn.
Võ Văn không chút suy nghĩ, phần đầu nhanh chóng phình to lên hiện ra vảy đỏ, bên trong có ngũ sắc quang mang lưu động, dùng hết năng lực bình sinh quăng đầu về phía trước.
“Rầm” 1 tiếng trầm đục ghê rợn vang lên, Võ Văn rơi đập về phía xa.
Nơi đó lúc này hiện ra thân ảnh 1 cái lão giả vô cùng lực lưỡng, chính là Ngạo lão nhị.
Võ Văn nhanh chóng đứng dậy, giáp vảy trên đầu đã hoàn toàn vỡ nát, phần đầu máu huyết liên tục chảy ra, vô cùng thê thảm.
Ngạo lão nhị lúc này khó tin nhìn lại nắm đấm của mình. Hắn một thân hoành luyện, toàn thân có thể xem là v·ũ k·hí, quyền đầu của hắn vô cùng kinh khủng, vậy mà vừa rồi không thể đánh nổ đầu của Võ Văn.
Võ Văn thổ ra ngụm huyết tiễn, trên đầu truyền lại đau đớn trầm trọng, hắn thương nặng rồi, căng mắt nhìn thấy kẻ vừa đánh đến là Ngạo lão nhị, Đan Cảnh lục trọng, hắn không suy nghĩ liền quay đầu chạy.
Hướng chạy chính là xông đến Ngạo lão ngũ. Ngạo lão ngũ nhìn thấy Võ Văn b·ị t·hương xông đến liền cười gằn vung đao: “C·hết đi tiểu tử.”
Bất chợt lúc này trực giác của Ngạo lão nhị liền báo động, hắn cảm thấy có gì đó không đúng liền hô lớn:
“Ngũ đệ mau tránh.”
Ngạo lão ngũ giật mình, không hiểu chuyện gì, tại sao hắn phải tránh? Tiểu tử này chẳng phải nỏ mạnh hết đà sao?
Liền thấy lúc này ở trước mặt hắn, nội thể của Võ Văn bỗng bùng lên 1 luồng sức mạnh dữ dội, Ngạo lão ngũ trợn mắt hô:
“Cái gì hắn đột phá.”
Trên tay Võ Văn lúc này chợt hiện ra ngũ sắc quang hoa, giương đao chém đến, 1 đao này như ngược dòng đại thế, thủy lưu xông vội mà lên, Nghịch lưu, không khí lập tức như bị ép chặt lại.
Một đao này xuất ra toàn thân Ngạo lão ngũ bỗng chốc liền trở nên tê tái. Nhưng hắn lại không có cách nào thu tay.
Đao quang tinh gọn đến cực điểm nhanh chóng cắt đứt đôi đao của Ngạo lão ngũ, không dừng lại tiếp tục xông đến bổ đôi người hắn ta ra làm hai.
Ngạo lão ngũ đến lúc c·hết, mắt vẫn trợn to, miệng khẽ thốt: “Sao lại...”
“Ngũ đệ.” Ngạo lão nhị điên cuồng gầm thét xông đến.
Võ Văn mặc dù đột phá Đại Tông Sư đỉnh phong nhưng không dám dừng lại, tiếp tục chạy vội, đã b·ị t·hương nặng, bị vây công chỉ có con đường c·hết.
Bất chợt lúc này phía bên trái hắn chợt xuất hiện 1 cặp hàm rộng cắn đến, nhanh đến kinh khủng kh·iếp, bên trong khoang miệng cặp hàm này giống như một cái bồn máu phát ra mùi h·ôi t·hối tởm lợm đầy gai sắc nhọn.
Võ Văn phản xạ nhanh đến khó tin, khi cặp hàm hạ xuống ngay lập tức giương lên Trảm địa chống lấy hàm trên và dưới của con quái vật, cơ thể xoay vòng 180 độ kinh hiểm thoát qua 1 cú cắn.
Ngay sau đó liền nghe được tiếng gầm rú thê lương của con quái vật.
Võ Văn đảo mắt nhìn qua có chút giật mình, đây là con sói lớn màu xám, thân hình cao đến hơn 3 trượng.
Khí tức nó phát ra làm Võ Văn sợ hãi, Đan cảnh lục trọng yêu thú, đây là một đầu Lang Vương.
Võ Văn tức khắc hiểu được tại sao bản thân lại bị phát hiện sớm như vậy. Là do đầu s·ú·c sinh này đánh hơi.
Lang vương lúc này khạc Trảm Địa ra khỏi miệng, cặp hàm nhiễm đầy tiên huyết, đau đớn làm nó nhìn Võ Văn bằng cặp mắt căm hận đến cùng cực, dùng hết tốc độ đến Võ Văn.
“S·ú·c sinh mau đền mạng cho Ngũ đệ ta.” Ngạo lão nhị cũng điên cuồng đánh đến.
Bị 2 cái Đan cảnh lục trọng đánh đến, Võ Văn ngay lập tức chạy vội, tốc độ tăng đến hết sức bình sinh.
Phía trước mặt Võ Văn lúc này bỗng thoát ra rất nhiều bóng người áo đen, chính là thuộc hạ Ngạo gia.
Ngạo lão nhị liền hô lớn: “Các ngươi cản hắn lại, kẻ nào cản được hắn, Tiên Thiên Tẩy Tủy Thảo liền là của người đó.
Đám người nghe thấy Tiên Thiên Tẩy Tủy Thảo ánh mắt liền trở nên phát sốt, điên cuồng xông đến Võ Văn.
Võ Văn ánh mắt đỏ rực, chỉ cần ai dám xông đến, Liệt Thiên liền vung ra, cứ 1 đao của Võ Văn liền sẽ có người nằm xuống. Nhanh chóng chém ra 1 cái thông đạo.
Nhưng hắn vẫn là bị kiềm giữ lại một nhịp, Ngạo Lão Nhị đã chưởng đến lưng của Võ Văn, Ngạo lão nhị điên cuồng hô: “S·ú·c sinh, c·hết.”
Đúng lúc này Võ Văn chợt quay người, dùng hết toàn lực bổ ra Liệt Thiên một đao. Đao mang chạm vào quyền đầu của Ngạo lão nhị lập tức tạo ra 1 luồng phản lực đẩy Võ Văn tiếp tục xông về phía xa, khoảng cách lập tức nới rộng ra.
Ngạo lão nhị trợn mắt: “ Trúng kế rồi.” Hắn điên tiết xông lên bằng mọi giá muốn bắt được Võ Văn. Bất chợt lúc này hắn liền nghe được tiếng nước chảy, thầm hô: “Không ổn.”
1 thác nước lớn liền xuất hiện trong tầm mắt, hắn hô lớn với toàn bộ thuộc hạ: “Không thể để hắn nhảy xuống.”
Nhưng đã chậm, Võ Văn quay đầu liếc đến Ngạo lão nhị, ánh mắt chứa đựng sát khí âm trầm nói:
“Ta nhất định sẽ quay lại.” Nói rồi liền nhảy rơi vào trong thác nước.
“Không....” Ngạo lão nhị hô lớn, điên cuồng phóng theo, thân ảnh sau đó cũng xuyên vào trong màn nước.
Đầu kia Lang Vương cũng đuổi đến nhưng khi nhìn đến thác nước nó liền ngửa đầu lên trời rống lên 1 tiếng tức giận, nó không thiện thủy nên cũng không dám nhảy xuống.
Một lúc sau, Ngạo lão nhị mang theo tấm thân ướt sũng bước lên bờ, khuôn mặt lão ta hiện vẻ điên cuồng đấm vỡ 1 tảng đá lớn gầm thét:
“S·ú·c sinh, ta cũng không tin ngươi có thể ở mãi dưới nước.”