Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Xuyên Mộng Giả
Unknown
Chương 25: Thiên kiêu đấu thiên kiêu
C25: Thiên kiêu đấu thiên kiêu
Linh cảnh ngày thứ 3,
"Đại ca nhìn xem, ta vậy mà có thể nhảy cao đến hơn 1 trượng.”
(1 trượng khi xưa tầm 3.33m)
Cao Bá Quát không ngừng luyên thuyên với Võ Văn.
"Đại ca, Linh Cảnh này thật thần kỳ, lại ban cho ta sức mạnh như thế này.”
Võ Văn lúc này đang bỏ ngoài tai nhắm mắt dưỡng thần. Một lúc sau, hắn khẽ mở mắt. Tu vi của hắn hiện tại đã vững chắc ở Võ Sư sơ kỳ.
Hắn đảo mắt ra nhìn lại 1 vòng xung quanh liền phát hiện ra dòng suối trắng lúc này đã cạn sạch. Chỉ còn lại một lớp sương trắng phảng phất xung quanh nhưng đã mỏng manh hơn trước rất nhiều.
Võ Văn có một chút tiếc nuối, chỉ cần suối trắng nhiều hơn 1 chút hắn liền có thể đột phá đến Võ Sư trung kỳ.
Lại nhìn đến Cao Bá Ngọc liền nhận ra tên ngốc này lúc này đã là Võ Đồ đỉnh phong đỉnh, tùy thời đều có thể bước vào Võ sư. Võ Văn nhíu mày, tên ngốc này có vẻ không cần phá thêm 2 cái tiểu Cảnh giống như hắn. Đây là sao?
Võ Văn thở dài nói:
“Nếu suối trắng này có nhiều hơn nữa thì tốt biết mấy.”
Cao Bá Ngọc nghe thấy vậy liền nhảy người đến cười nói:
“Đại ca, ngươi nói là dòng suối trắng này sao?”
Võ Văn khẽ gật đầu. Cao Bá Ngọc khẽ gãi đầu nói:
“Đại ca, ta có thể cảm nhận được ở cách đây về hướng Đông Bắc có một dòng suối tương tự như thế này.”
Võ Văn nhíu mày tức giận nói:
“Hừ, chuyện này không phải là đùa giỡn.”
Cao Bá Ngọc liền giơ tay thề thốt nói:
“Đại ca, ta xin thề lời ta nói chính là sự thật, nếu có nói láo liền sẽ bị thiên lôi đ·ánh c·hết tươi, ta cũng không hiểu, nhưng sự thật là trong tâm trí ta nhìn thấy có 1 dòng suối tương tự như thế này.”
Võ Văn nhìn chăm chú Cao Bá Ngọc, hắn có thể cảm giác được tên ngốc này là đang nói thật. Một cảm giác hư vô mờ mịt nói cho hắn là nên tin theo Cao Bá Ngọc.
“Được, vậy chúng ta rời khỏi đây.”
Nói rồi Võ Văn liền nắm lấy cổ áo Cao Bá Ngọc, từng bước đạp vách đá mà đi lên. Nếu ở Võ Đồ, Võ Văn muốn leo lên chỉ có thể bám vào vách đá từng bước lên, nhưng đã đi vào Võ Sư Cảnh, hắn có thể mượn lực đạp không 1 chút. Rất nhanh liền từng bước đạp không đi lên.
Cao Bá Ngọc bị 1 tay Võ Văn kéo lên, khi hắn nhìn thấy mặt đất bên dưới càng ngày càng cao, chẳng những không sợ hãi, khuôn mặt còn cười lớn sảng khoái, vô cùng hưởng thụ.
Võ Văn tấm tắc khen, gã này đúng là không tim, không phổi, không sợ trời không sợ đất.
Võ Văn suy đoán khi đến Tông Sư ắt hẳn đã có thể khinh công 1 đoạn. Lão nhân tóc trắng kia chí ít phải là Tông Sư Cảnh trở lên.
Võ Văn không biết rằng khi hắn leo lên, có 1 cái ánh mắt khổng lồ mở to ra đang nhìn chằm chằm lấy hắn trong không gian yên tĩnh.
......
Ở bên ngoài lúc này, có 2 cái thân ảnh hắc bạch đang va đập vào nhau. 1 lần v·a c·hạm liền đánh cho mặt đất nổ ra 1 cái hố to. Cả 2 tách ra, khuôn mặt nhìn nhau kinh nghi, ngạc nhiên.
Đinh Bộ Lĩnh giật mình, từ lúc xuất đạo đến nay, đây là lần đầu tiên hắn gặp được 1 kẻ đồng trang lứa lại có thể đánh ngang tay với mình.
Đối phương tu vi cũng là Đại Tông Sư sơ kỳ. Ngay sau đó hắn lại nhíu mày. Cho dù là Đại Tông Sư cũng không thể đánh ngang tay với hắn.
Đại Tông Sư, Đinh Bộ Lĩnh hắn cũng từng g·iết qua, cho dù là Đại Tông Sư hậu kỳ hắn cũng có thể đè ép 1 đầu. Nhưng lúc này hắn chỉ có thể đánh ngang tay với kẻ này. Đinh Bộ Lĩnh nhíu mày dò hỏi:
“Ở Võ Đồ và Võ Sư cảnh, ngươi đã đột phá Cực Chân?” Chỉ có 1 trường hợp này là có thể giải thích tất cả.
Triệu Khuông Dẫn một bộ phong kinh vân đạm, hắc bào bay lượn, vô cùng tiêu sái, tuấn dật không hề kém cạnh Đinh Bộ Lĩnh. Hắn không đáp trực tiếp, mỉm cười nói:
“Ở chỗ ta, cũng hiếm có thiên tài như huynh đài. Đã lâu rồi ta chưa đánh 1 trận đã tay.”
Nói rồi trên tay Triệu Khuông Dẫn bỗng xuất hiện 1 thanh trường kiếm màu đen, trên thân kiếm có dư ảnh hắc long đang bay lượn. Có thể thấy kiếm mang vừa ra liền mang theo khí tức sát phạt kinh khủng.
Đinh Bộ Lĩnh kinh hãi nói:
“Uẩn thân Tông Khí.” Binh khí chỉ có nhập thể tư dưỡng mới có khả năng tự do xuất nhập nội thể. Đinh Bộ Lĩnh biết bởi vì hắn cũng có một kiện.
Tức khắc trên tay Đinh Bộ Lĩnh 1 thanh trường thương màu trắng chạm rồng bay ra, vừa xuất hiện liền có tiếng long ngâm du dương. Bạch quang chiếu rực cả 1 khu vực. Đây cũng là Uẩn thân Tông Khí.
Triệu Khuông Dẫn không hể tỏ ra bất ngờ, bậc này thiên kiêu đa phần đều sẽ có Uẩn Binh theo người, hắn mỉm cười: “Đến”.
Nói rồi 2 thân ảnh lại lao vào nhau. Tốc độ nhanh đến kinh khủng. Không gian bị chấn động vang lên tiếng ma sát ken két như muốn bị nứt ra.
.....
Ngô Xương Văn và Lữ Đường lúc này đang bị 3 cái huynh đệ vây đánh, vô cùng trật vật.
Ngô Xương Văn rất muốn nhanh chóng thoát ra khỏi để đi cứu Dương Vân Nga, nhưng liên tục bị 3 kẻ này vây quanh, không cách nào thoát ra, mắt hắn đã nổi đóa. Vô cùng điên tiết.
Nếu như bình thường 3 cái huynh đệ này, từng cái đi lên hắn liền có thể g·iết hết. Nhưng 3 tên này lúc này phối hợp nhuần nhuyễn, vô cùng thành thục, tạo thành thế chân vạc, làm hắn chỉ có thể khổ sở chống đỡ. May mắn còn có Lữ Đường chống đỡ giúp hắn 1 phần.
Nói về trước đó, 3 cái huynh đệ Nguyễn Gia này không phải là đang quan sát 2 người Đỗ Cảnh Thạc sao, bây giờ lại xuất hiện ở đây?
Là vì 3 huynh đệ này sợ. Trận chiến của 2 người Đỗ Cảnh Thạc tưởng rằng 2 người sẽ nhanh chóng bị 4 người kia hạ gục hoặc chạy trốn. Nhưng không, kết cục lại là ngược lại.
2 người Phạm Bạch Hổ, Đỗ Cảnh Thạc phối hợp với nhau ăn ý đến mức khủng kh·iếp. Có thể nói so với đơn lẻ sức mạnh còn tăng hơn gấp 3,4 lần. Không hề kém cạnh 3 anh em họ.
Nhưng nếu chỉ có như vậy, vốn dĩ là không thay đổi được cục diện. Cái đáng sợ là 2 người này trong khi chiến đấu lại lấy ra 1 gốc Thiên Niên Tham trực tiếp nuốt vào. Bọn họ là điên rồi sao?
Quyết định trong chiến đấu đột phá Đại Tông Sư. Tưởng chừng đây là 1 cái hành động t·ự s·át, vậy mà chuyện xảy ra làm cả 3 huynh đệ trợn tròn mắt.
2 tên kia vậy mà lại thành công rồi. Nhất cử liền bước vào Đại Tông Sư. Phía bên kia 4 người, 1 tên liền ngay lập tức bị g·iết c·hết. 3 tên còn lại chỉ có thể móc ra bảo vật chạy thục mạng.
3 huynh đệ thấy cảnh đó liền sợ hãi, âm thầm trốn đi. Không ngờ vô tình lại đụng phải Ngô Xương Văn và Lữ Đường đang phóng đi.
Nhìn thấy xuất hiện chỉ là Lữ Đường và 1 tên nhóc Võ Sư sơ kỳ, 3 huynh đệ không suy nghĩ liền ngay lập tức cản lại. Chiến đấu ngay lập tức nổ ra.
Nhưng chiến đấu đến lúc này 3 huynh đệ cũng khổ sở vô cùng. Tên nhóc này là ai, bề ngoài chỉ là 1 cái Võ Sư sơ kỳ tại sao lại mạnh đến vậy. Cái quạt sắt tên nhóc này đánh ra, phải 2 người trong bọn họ hợp lực lại thì mới cản được. Vô cùng khủng bố. Nếu không phải cả 3 tâm ý tương thông, phối hợp uyển chuyển thì đ·ã c·hết từ mấy đời.
Cả 3 người biết được tên nhóc này thiên tài, trên người còn có bảo vật Tông Khí, nhất định thân phận không phải tầm thường. Đã kết thù, ắt hẳn sẽ gây ra đại họa về sau. Nhưng lúc này cả 3 đã leo lên lưng cọp. Chỉ có thể g·iết. Người c·hết, trời không biết, đất không hay. 3 người liền dồn hết sức mạnh bình sinh. Quyết liều 1 phen.
“3 cái tặc tử, muốn c·hết.” Ngô Xương Văn lúc này đã đến biên giới bùng nổ. Khí tức trên người hắn liên tục kéo lên. 3 cái huynh đệ kinh hãi. Tên nhóc này chẳng lẻ muốn đột phá?