Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 3: Thị Kính

Chương 3: Thị Kính


C3: Thị Kính

Võ Văn khẽ đưa tay lắc đầu nói:

"Lai Phúc, ta không sao.”

Sau đó liền vươn người đứng dậy. Tức khắc liền cảm thấy có chút gì đó không đúng. Cơ thể này dường như linh hoạt bất thường, lực lượng còn rất lớn.

Hắn ngay lập tức nhớ lại 1 chút ký ức. Liền âm thầm tấm tắc há miệng. Tiêu Vũ Sinh này không ngờ đến còn là 1 cái Võ giả. Cũng là do vị đại sư kia truyền dạy.

Lúc này liên tiếp rất nhiều tri thức võ thuật kết hợp với thuốc thang cường thân kiện thể ập vào trong đầu hắn. Võ Văn kinh hãi tự hỏi chẳng lẻ những tri thức này thực sự là thật. Nếu bọn chúng tồn tại thật sự liền có thể đánh đổ toàn bộ phương pháp tập luyện, chữa trị ở thế kỷ 21.

Lai Phúc nhìn thấy Võ Văn lại há miệng, khuôn mặt tỏ ra biểu cảm bất thường liền sợ hãi nói:

“Tiêu đại phu, ngài thực sự không có việc gì sao?”

Võ Văn lúc này mới lấy lại bình tĩnh, nhìn lão nô trước mặt. Nhẹ hỏi:

"Lai Phúc, ngươi vừa rồi nói xảy ra chuyện, là chuyện gì?”

Lão nô sau một lúc thấy Võ Văn trạng thái đã bình ổn, mới thở ra 1 hơi, vội nói:

“Thưa Tiêu đại phu, là nhà Sùng phú hộ, ta nghe nói Thị Kính cô nương m·ưu s·át phu quân bất thành, hiện tại đang bị phu phụ bá hộ đánh cho thừa sống thiếu c·hết.”

Võ Văn nghe đến cái tên Thị Kính này liền giật mình. Thị Kính này là người quen của thân xác nguyên chủ Tiêu Vũ Sinh này. Hắn lục tìm nhìn đến khuôn mặt của cô gái tên Thị Kính này trong ký ức của Tiêu Vũ Sinh, trong tức khắc liền trở nên giật mình kinh hãi, đây chẳng phải là cái ni cô mà vừa rồi hắn gặp ở phía trước cánh cửa đỏ kia sao?

Hắn ngơ ngác thầm nói, Thị Kính... nỗi oan, là .... nỗi oan Thị Kính.

Võ Văn nheo mày, hắn dường như cảm giác bản thân xuyên tới đây dường như là có lý do nào đó. Chắc chắn cách để trở về có liên quan đến cô gái tên Thị Kính kia. Sau đó liền không suy nghĩ nhiều đưa tay nói với lão nô:

“Lai Phúc, mau dẫn đường cho ta đến phủ Sùng bá hộ.”

....

Sùng phủ, đây là 1 tòa hộ phủ lớn bao quanh chừng 5 mẫu đất, trong phủ được lợp ngói kín cẩn, cổng sơn phủ vàng son, có thể thấy Sùng phủ vô cùng khá giả. Là Đại hộ ở làng Đường Lâm.

Lúc này ở cổng chính đường, có 1 cái nữ tử mang áo tứ thân màu trắng đang nằm ngất xỉu ở giữa chính đường.

Trên lưng nàng ta lúc này có máu chảy be bét loang lổ, áo ngoài đã b·ị đ·ánh đến rách nát. 2 bên nàng ta lúc này có 2 cái gia nhân vẫn còn đang liên tục vung gậy đánh vào lưng nàng ta, mặc dù cô ta lúc này đã b·ất t·ỉnh.

“Tiện nhân, lại dám m·ưu s·át phu quân của mình, thứ tiện nhân này xứng đáng phải c·hết, bay đâu, mau đ·ánh c·hết con tiện nhân này cho ta.” 1 cái giọng nói nữ nhân cay độc vang lên. Là 1 cái phụ nhân tuổi ngoài tứ tuần, trang phục vô cùng hoa quý. Nhưng khuôn mặt bà ta lúc này lóe lên vẻ âm trầm độc ác vô cùng.

Ở bên cạnh lão phụ nhân, có 1 cái thanh niên trẻ tuổi, khuôn mặt hắn ta anh tuấn, nhưng đôi mắt có phần thâm quần vì túng d·ụ·c quá độ. Cặp mắt của hắn ta híp lại, lộ rõ bản chất tiểu nhân. Hắn ta lúc này có chút lo lắng vội nói:

“Mẫu thân, ta nghĩ là đủ rồi, tiếp tục đánh nữa nhất định sẽ ra án mạng. Nếu có quan án, ảnh hưởng đến sự việc kia, liền sẽ không tốt.”

Lão phụ nhân liền giật mình nhớ ra. Đang muốn hô dừng lại liền á khẩu. Thân ảnh của Thị Kính đang nằm giữa đại sảnh lúc này không biết đã biến đi chỗ nào. 2 tên gia nhân cũng trở nên ngơ ngác, không hiểu người ở đâu.

Bà ta đảo mắt nhìn quanh, sau khi nhìn thấy ở ngay phía cổng trước, có 1 cái nam nhân đang đỡ lấy 1 cái nữ tử, bàn tay của nam nhân nhẹ nhàng đặt lên mũi của cô gái sau đó lại đưa tay xuống cổ tay bắt mạch cho cô ta. Ánh mắt của bà ta liền phát hỏa, gầm nói:

“Tiêu đại phu, ai cho ngươi to gan, đến con dâu của Sùng phủ ta, cũng dám chạm tay vào, ngươi là không xem tam tòng tứ đức ra gì, không sợ vương pháp xử trí hay sao?”

Võ Văn sau khi kiểm tra liền biết Thị Kính vẫn còn sống, liền thở ra 1 hơi, ngay sau đó liền lấy ra trong ngực mình 1 viên đan dược nhỏ. Thứ này là bổ huyết tán. Là do lão sư của hắn hướng dẫn hắn làm ra. Nhanh chóng liền nhét vào trong miệng của Thị Kính.

Hắn nhẹ nhàng đứng dậy, từng bước đi đến chỗ lão thái bà cười nhẹ như gió xuân nói:

“Sùng phu nhân, bà dường như có chút hiểu lầm, ta là 1 cái đại phu, bắt mạch chữa bệnh cứu người chẳng phải là 1 chuyện rất bình thường sao?”

Lão thái bà liền cười lạnh đáp trả:

“Tiêu đại phu, đừng giảo biển, ta là thấy ngươi rõ ràng đang lấy việc công để lợi dụng cho việc tư. Việc ngươi tương tư con dâu nhà ta, cả làng Đường Lâm này có ai mà không biết.”

Võ Văn cười lạnh:

“Sùng phu nhân, ta và Thị Kính đơn thuần chỉ là thanh mai trúc mã, là do đám người ngu dốt đồn thổi mối quan hệ của chúng ta lên mà thôi, Sùng phu nhân nổi tiếng thông minh tài đức, chắc chắn sẽ không ngu ngốc hiểu lầm như đám thôn phu kia đâu nhỉ”

Sùng lão thái bà liền tức giận chỉ thẳng vào mặt Võ Văn thở hổn hển: “Ngươi.” Bà ta đương nhiên biết là Võ Văn đang chửi xéo mình.

Bỗng lúc này có 1 cái bóng nam nhân âm hiểm liền đứng ra chắn trước mặt bà ta. Hắn lạnh lẻo nhìn Võ Văn nói:

“Tiêu Vũ Sinh, nơi đây là Sùng phủ, không có việc của ngươi.”

Nhìn gã nam nhân trước mặt, Võ Văn liền tỏ ra chán ghét vô cùng. Hắn là Sùng Thiện Sĩ, là phu quân của Thị Kính.

Là tên c·h·ó c·hết này mưu hại thân xác Tiêu Vũ Sinh này không thể đậu nỗi tiến sĩ, cũng qua đó dùng mưu hèn kế bẩn cưới lấy Thị Kính. Đây là 1 tên bề ngoài thì một bộ thư sinh đạo mạo, nhưng trong lòng là 1 bụng rắn rết.

Võ Văn khẽ hô: “Lai Phúc.”

Tức thì, 1 cái lão nô vội vàng chạy đến khẽ nói:

“Có nô tài, Tiêu đại phu có điều gì sai bảo.”

Hắn cười nói: “Đem đến cho ta 1 cái ghế, cùng 1 cốc nước.”

Lão nô giật mình, mặc dù không hiếu ý hắn nhưng không dám cãi lời. Liền vội vàng đi lấy đến.

Nhìn Võ Văn ngồi chiễm trệ trên ghế, xòe quạt vung vẫy thư thả, khuôn mặt có chút tận hưởng. Sùng Thiện Sĩ cau mày nói:

“Tiêu Vũ Sinh, ngươi nghĩ là ta không dám đánh ngươi ra khỏi Sùng phủ.”

Võ Văn khẽ cười:

“Không dám, ta đương nhiên là biết đây là nhà của ngươi, ngươi có quyền đuổi ta. Chỉ là ta nghe nói rằng là Thị Kính m·ưu s·át ngươi bất thành nên mới bị đ·ánh đ·ập đến như vậy.”

Sùng Thiện Sĩ nheo mày, hắn là có mục đích riêng nên cũng không muốn che dấu khẳng định đáp:

“Không sai, là cô ta tranh thủ lúc ta đang ngủ liền kề dao vào cổ ta, muốn m·ưu s·át ta.”

Lúc này chợt Võ Văn bèn lấy ra trên người 1 gói bột màu trắng, hắn nhẹ đổ vào trong ly nước khi nãy lão nô mang đến. Nhẹ nhàng lắc đều ly nước lên.

Sùng Thiện Sĩ nhìn thấy động tác này của Võ Văn liền nheo mắt, tên này là đang làm gì vậy? Gói bột trắng kia là gì? Thuốc độc sao? Liền giơ tay ra hiệu cho đám gia nhân.

Võ Văn cười nhạt:

“Kề dao vào cổ chính là muốn cắt cổ ngươi?”

Sùng Thiện Sĩ khẽ cau mày đáp:

“Chứ ngươi nghĩ là gì?”

Võ Văn liền giơ ly nước đến trước mặt Sùng Thiện Sĩ cười nhạt nói:

“Sùng Tiến Sĩ, ly nước này ta mời ngươi.”

Sùng Thiện Sĩ tức giận, tên khốn này, không xem hắn ra gì, lại muốn đầu độc hắn ở chỗ đông người như vậy. Đang muốn giơ tay ra hiệu cho gia nhân bắt giữ Võ Văn.

Võ Văn liền rụt ly nước lại, nhếch miệng. Sau đó trước ánh mắt ngỡ ngàng của Sùng Thiện Sĩ, hắn đưa cốc lên miệng, tu một hơi hết sạch.

Võ Văn mở miệng trêu chọc Sùng Thiện Sĩ:

“Sùng tiến sĩ, sự việc ngươi nhìn thấy, nghĩ đến chưa hẳn đã là đúng đâu. Thứ bột trắng kia của ta chẳng qua chỉ là muối mà thôi.”

Sùng Thiện Sĩ thẹn quá hóa giận nói:

“Lẻo mép giảo biện, ngươi có bằng chứng gì chứng minh cô ta không có ý đồ m·ưu s·át ta.”

Nhưng vừa dứt lời liền nhìn thấy thân ảnh của Võ Văn đã biến mất, lúc này Võ Văn đã đặt Thị Kính lên 1 chiếc xe kéo, hắn quay đầu nhìn Sùng Thiện Sĩ cười nhạt:

“Đã ngươi không cần cái thê tử này nữa, liền để cô ta đến chỗ của ta chữa trị.”

Chương 3: Thị Kính