Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Xuyên Mộng Giả
Unknown
Chương 60: Đuổi bắt
C60: Đuổi bắt
Thanh niên ở trong trướng bồng lúc này chợt giật mình ngồi dậy. Âm Cơ bị giật bắn người liền vội hỏi:
"Điện hạ, chuyện gì vậy?”
Thanh niên khuôn mặt có chút bàng hoàng, kinh ngạc nói:
"Đại Hùng, hắn c·hết rồi.”
Nữ nhân vũ mị dường như không tin vào tai mình, bối rối nói:
"Sao cơ, không thể nào, trong này làm gì có ai đủ sức g·iết hắn chứ?” là đồng đội, nàng ta biết rất rõ thực lực của Đại Hùng.
Thanh niên nheo mày, ánh mắt lóe lên vẻ độc ác nói:
"Nô ấn của hắn đã biến mất, nói rõ liền c·hết. Hừ, ta muốn xem thử là kẻ nào gan c·h·ó, đến đại tướng của Nam Đường cũng dám g·iết.”
Sau đó mắt liếc Âm Cơ cùng với 2 nữ nhân song sinh nói:
“3 người các ngươi ở lại đây trông chừng, có kẻ nào bén mảng lại gần, liền g·iết không tha.”
Cả 3 liền vội vàng quỳ xuống đáp:
“Hạ thần tuân lệnh.”
Thanh niên nhanh chóng phóng ra khỏi trướng bồng. Rất nhanh xác định vị trí nô ấn biến mất phóng đi. Tốc độ nhanh như tên bắn.
......
Võ Văn lúc này kiểm tra tư trang của tên đại hán xem thử có thứ gì đáng tiền liền phát hiện tên này nghèo rách.
Lục toàn thân chỉ thấy độc mỗi 1 quyển phổ. Võ Văn đọc qua liền thấy được 5 chữ đầu quyển phổ:
“Đồng tử luyện kim thân.”
Hắn tròn mắt xem đây ra chính là môn mà tên này dùng để đoán thể tạo ra màu da cổ đồng cứng như kim loại kia.
Võ Văn mở ra đầu trang liền thấy mấy dòng chữ, Nhân cấp Đoán thể pháp môn. Đọc sơ qua liền thấy môn đoán thể này tu luyện dường như có chút đơn giản. Chỉ là pháp môn thổ nạp là chính.
Lại nghĩ đến Vạn Thú luyện thể quyết pháp môn, yêu cầu cơ bản nhất chính là phải có tinh huyết yêu thú Cực Cảnh. Cách biệt dường như có chút lớn. Vạn thú luyện thể quyết ở tầng thứ sau này còn có 1 số yêu cầu đan dược nhất định.
Võ Văn liền ném chuyện này ra sau đầu, sau này liền sẽ tìm hiểu sau. Ngay lúc hắn muốn ngồi xuống điều tức lại thương thế. Một cái cảm giác tâm huyết dâng trào tràn lên đầu. Cơ thể hắn run rẩy kịch liệt, nỗi hết toàn bộ da gà.
Có nguy hiểm. Trực giác báo động với hắn có 1 thứ gì đó vô cùng nguy hiểm đang xông tới.
Võ Văn ngay tức khắc nhét quyền phổ vào túi áo, xoay đầu liền chạy. Tốc độ tối đa.
Chỉ khoảng 2 khắc sau, 1 cái thanh niên anh tuấn xuất hiện ở nơi này. Nhìn thấy Đại Hùng lúc này đầu mình 2 nửa, khuôn mặt hắn hiện vẻ giận dữ ghê rợn.
Hắn khẽ hít 1 hơi lấy lại bình tĩnh, đôi mắt nhắm lại, nhanh chóng cảm nhận hướng gió di chuyển, ngay tức khắc mở mắt ra, ánh mắt liền hướng về 1 nơi. Bất thình lình chính là hướng Võ Văn vừa phóng đi. Thanh niên ngay tức khắc di chuyển tăng hết tốc lực.
Võ Văn lúc này đã di chuyển 1 quãng đường rất xa cả trăm dặm, nhưng trong lòng hắn, cảm giác báo động kia lại không có dấu hiệu biến mất.
Võ Văn nheo mày, ngay tức khắc liền đổi hướng.
Sau đó nửa canh giờ, Võ Văn liền cảm giác được nguy hiểm không hề biết mất mà lại ngày càng gần. Lưng hắn đổ mồ hôi hột. Tên kia là làm cách nào truy tung ra hắn. Võ Văn lúc này liên tục di chuyển đã mệt bở hơi tai, khổ không thể tả.
Đầu óc hắn nhanh chóng suy nghĩ đối sách. Sau đó lông mày liền lóe lên. Nhanh chóng thay đổi quỹ tích di chuyển.
Thanh niên trẻ tuổi theo chuyển động không khí di chuyển, đã cảm nhận được rung động của Võ Văn đã ở rất gần. Lúc này cảm nhận được Võ Văn liên tục di chuyển đổi hướng. Liền cười lạnh. Tên này liền sợ quá mất bình tĩnh chạy loạn rồi.
Hắn có chút không hiểu được tên kia tại sao biết có người truy đuổi mà đổi hướng. Lại cảm giác được tốc độ của đối phương khá nhanh nhưng chừng này rõ ràng không thể nào là đối thủ Đại Hùng.
Đúng lúc hắn nghĩ rằng sắp bắt được Võ Văn liền kinh ngạc giật mình:
“Bị lừa rồi.”
Lúc này cảm nhận chuyển động không khí tăng gấp 5,6 lần so với trước, hắn làm sao không biết, đối phương cố tình đổi hướng liên tục để đánh lừa tâm lý hắn từ từ lần theo. Sau đó liền chớp thời cơ tăng hết khả năng tốc độ để vượt mặt hắn. Hắn 1 thoáng lơ là, đuổi tới nơi đối phương tăng tốc, liền để đối thủ vượt mặt 1 đoạn xa.
Thanh niên tức giận cười độc ác:
“Khá lắm, đủ tâm cơ, đúng, tốc độ này ngươi mới có khả năng g·iết Đại Hùng. Ngươi xứng đáng để ta dùng hết tốc độ.”
Dứt lời, trên người thanh niên 1 con tử long liền bay ra ngoài, tiếng long ngâm vang dội rung động cả trời đất, trên miệng tử long ngậm lấy 1 cái cổ triện ‘Đế’ tự. Khí tức thanh niên liền tăng lên đến nghênh trời lệch đất. Nhanh chóng phóng theo hướng Võ Văn thoát đi.
Võ Văn lúc này cả người hỏa quang bùng phát, ‘Dương’ tự treo trên đỉnh đầu, tốc độ nhanh như đ·ạ·n pháo. Từ sau trận chiến kia, hắn đã nắm được cơ bản cách mở ra ‘Dương’ tự. Liền nhanh chóng mở ra phóng hết tắp lự.
Nhưng qua 1 canh giờ, cảm giác áp bách vừa mới giảm đi, lại 1 lần nữa quay lại. Võ Văn kinh hãi. Tên kia vậy mà còn có thể tăng tốc. Võ Văn lúc này tâm có chút loạn. Kẻ truy đuổi, nguy hiểm vượt ngoài sức tưởng tượng.
Đầu óc hắn nhanh chóng quay cuồng. Như nghĩ ra điều gì đó. Liền quay người chạy về hướng Tây, trực giác báo cho hắn, đường sống của hắn chính là ở hướng đó.
Thanh niên trẻ tuổi chạy hơn 1 canh giờ liền kinh ngạc. Đối phương mặc dù chậm hơn hắn. Nhưng thực tế chậm không bao nhiêu. Chính vì vậy liền kéo dài thời gian hắn bắt kịp. Sự tò mò của hắn đối với Võ Văn càng lớn.
Quyết tâm bắt được Võ Văn của hắn càng lớn, không thể bỏ qua đối phương. Không tiếc tiêu hao nội lực tăng tốc.
Lại 1 canh giờ sau, Võ Văn lúc này cả người như tháo nước, mệt bở hơi tai, linh lực ở biên giới cạn kiệt. Nhưng hắn cũng cảm nhận được, đối phương đã ở rất gần, cách hắn không đến 5 dặm đường.
Lúc này Võ Văn biết chỉ có cách chạy tiếp. Nếu quay lại đối mặt, phần thắng của hắn chính là bằng không.
Đúng lúc này Võ Văn liền thấy được trước mặt mình có vô số cây mọc ra san sát, trên cây mọc ra vô số hoa quả lạ mắt, toát ra mùi thơm ngào ngạt. Những loại quả này Võ Văn chưa từng chứng kiến qua.
“Khẹc...khẹc” Có tiếng động lạ phát ra.
Lúc này trước mặt Võ Văn liền xuất hiện 1 con khỉ con màu xám chặn đường.
Võ Văn nheo mắt, chỉ là 1 con khỉ Tu vị Võ Đồ mà thôi, hắn liền trực tiếp né qua. Không muốn dây dưa.
Nhưng vừa thoát qua, xuất hiện trước mặt hắn là hàng trăm con khỉ màu đen và xám, tu vị từ Võ Đồ đến Võ Sư lít nhít.
Bọn chúng nhìn thấy Võ Văn liền tỏ ra hung dữ kêu “Chít...chít” liên hồi. Ngay tức khắc liền có vài con xông lên t·ấn c·ông Võ Văn.
Võ Văn ngay tức khắc lựa chọn tránh né. Hắn không muốn vì g·iết chóc lại chọc cả đàn nổi điên lên. Kiến nhiều cắn c·hết voi. Đó là đạo lý. Huống hồ hắn hiện tại linh lực tháo nước, gần như cạn sạch.
Nhưng đàn khỉ này nhiều lắm, nhanh chóng muốn bức hết đường lui của hắn. Tạo thành 1 bức tường khỉ kiên cố. Còn không ngừng cười nhạo trêu chọc Võ Văn.
Võ Văn lúc này nộ khí trào dâng. Đã đến biên giới. Đúng lúc này sau lưng hắn liền vang lên tiếng cười lạnh:
“Cuối cùng cũng bắt được ngươi.”
Võ Văn kinh hãi, quay đầu nhìn về phía sau, trước mặt hắn xuất hiện 1 cái thanh niên mang hoàng bào, mặt như quan ngọc, anh tuấn vô song. Lại giật mình trông thấy trên đầu đối phương treo 1 con tử long ngậm ‘Đế’ tự. Mắt hắn trợn trừng. Lại thêm 1 cái ‘Đế’ tự.
Thanh niên mặt quan ngọc nhìn thấy Võ Văn cũng kinh ngạc khẽ thốt:
“Là ngươi.”