Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 64: Nhược tự khóa tử môn

Chương 64: Nhược tự khóa tử môn


C64: Nhược tự khóa tử môn

Không khí bỗng trở nên lạnh ngắt như muốn đóng băng. Triệu Khuông Dẫn đỡ lấy thân ảnh của Hiểu Ngọc từ tay Hiểu Minh.

Vô tận nội lực tuôn vào trong cơ thể Hiểu Ngọc. Hiểu Ngọc trong phút chốc liền lấy lại 1 chút thần thái. Mở mắt nhìn thấy nam nhân ở trong lòng. Môi hé nụ cười tươi, bàn tay đưa lên vuốt ve gò má Triệu Khuông Dẫn nói:

"Nguyên Lãng ca ca, ngươi trở lại rồi.” Vừa nói xong liền thổ ra 1 ngụm máu tươi. Triệu Khuông Dẫn khuôn mặt trắng bệch. Hắn biết đây là cơ thể nàng ta đã đến biên giới, không cách nào tiếp nhận nội lực của hắn. Khó khăn nói:

“Ngọc nhi, ngươi đừng động.”

Hắn vẫn điên cuồng trút nội lực vào cơ thể nàng ta. Nhưng nội lực như trút vào vũng bùn, không một kết quả. Hiểu Ngọc liền giơ tay đẩy bàn tay của hắn ra run giọng yếu ớt nói:

“Đủ, Nguyên Lãng ca ca, giờ phút cuối được nhìn thấy ngươi đối với ta liền đủ.”

Hiểu Minh ở bên như cảm thấy điều chẳng lành run rẩy, như muốn bật khóc.

Triệu Khuông Dẫn mắt trợn trắng. Lạnh lùng, cả người như có cái gì biến đổi, hắn gằn giọng nói:

“Thiên muốn mang ngươi đi, ta cũng không cho phép.”

Tức thì cả người Triệu Khuông Dẫn 1 cái hắc động liền xuất hiện, ‘Nhược’ tự ngay tức khắc xuất thế.

Nhược tự lúc này liền bao lấy cơ thể của Hiểu Ngọc. Ngay tức khắc sinh mệnh nàng ta đang muốn tan biến liền dừng lại tại chỗ. Thời gian giống như bị đọng lại.

Thiên không lúc này chợt vang lên tiếng sấm vang rền, bầu trời trở nên đen ngòm, như muốn cảnh cáo Triệu Khuông Dẫn dừng lại động tác, đây là cấm kỵ.

Bóng mờ nơi thí luyện tràng nhìn thấy chuyện xảy ra liền kinh hãi nói:

“Tên này điên rồi, Nhược Tự Khóa Tử Môn, hắn là không sợ thiên khiển sao?”

Bóng mờ lúc này thực sự vô cùng cả kinh. ‘Nhược’ tự trong cửu tự nhiều khi có phần gân gà nên mới xếp đệ bát. Nó có thể triệt tiêu sức mạnh 1 số Cửu tự gần giai như ‘Mãnh’ ‘Dương’. Hoặc có thể đơn giản xóa bỏ 1 số suy nghĩ, hành động, trí nhớ. Nhưng chủ yếu chỉ là phụ trợ.

Nhưng Cửu tự không có cái gì đơn giản. ‘Nhược’ tự có những năng lực gần như nghịch thiên, là cấm kỵ, Nhược Tự Khóa Tử Môn, chính là như vậy. Chính là trực tiếp khóa, xóa bỏ cái c·h·ế·t đến. Chỉ cần duy trì ‘Nhược’ tự bao bọc, người kia liền có thể duy trì trạng thái giữ 1 hơi thở.

Giọng nói lạnh lùng vang lên:

“Hắn ta vốn cũng là 1 cái bị số mệnh trêu chọc, liền cũng không sợ thiên khiển. Tiểu tử này mặc dù là người Hồng Hoang, nhưng ta lại có chút thưởng thức.”

Bóng mờ nhíu mày:

“Để được gì chứ, hắn ta tối đa chỉ có thể duy trì Nhược tự 2 ngày. 2 ngày sau cô ta vẫn là c·h·ế·t.”

.......

Triệu Khuông Dẫn lúc này chợt thổ ra ngụm máu, hắn biết đây là đại đạo cắn trả. Khẽ cắn răng. Hiểu Minh ở bên nhìn thấy liền giật mình thốt:

“Nguyên Lãng ca ca.”

Hiểu Ngọc mở mắt, yếu ớt nói:

“Lãng ca, không cần vì muội làm như vậy, không đáng.”

Triệu Khuông Dẫn ánh mắt hiện vẻ cương liệt nói:

“Im miệng, ta chưa cho ngươi c·h·ế·t liền không được c·h·ế·t.”

Sau bỗng chốc liền nhẹ nhàng vuốt mái tóc Hiểu Ngọc nhẹ nói:

“Ngọc nhi, ngươi yên tâm, ta biết điện hạ chính là có 1 viên Sinh mệnh lưu ly chi tinh. Cho dù bằng bất cứ giá nào, ta cũng sẽ xin nó cho ngươi.”

Hiểu Minh nghe thấy điều này tâm liền sáng, đúng. Nàng chợt cảm thấy Hiểu Ngọc có khả năng sống.

Giọng nói nữ nhân vũ mị lúc này chợt cười nhạo vang lên:

“Nực cười, Sinh mệnh lưu ly chi tinh quý giá đến chừng nào, lại nghĩ đi cứu mạng 1 cái nô tỳ, các ngươi là đang đùa sao?”

Vừa dứt lời, 1 cái bàn tay liền bóp chặt lấy cổ của Âm Cơ. Sát khí lạnh lẽo đến tận cùng. Triệu Khuông Dẫn trừng mắt nói:

“Âm Cơ, đừng nghĩ ngươi là sủng phi của Điện hạ, ta liền không dám g·i·ế·t ngươi.”

Bàn tay hắn khẽ xiết lại. Âm Cơ liền đau đớn, mặt trắng dã, bàn chân quẫy đạp như vịt, không một sức chống cự. Cảm giác tử vong đến rất gần, nàng khuôn mặt liền biến sang sợ hãi cầu xin tha thứ.

Triệu Khuông Dẫn liền thả tay ném nàng ta qua 1 bên, lạnh lùng nói:

“Còn dám nói xấu người của ta nữa, ta liền g·i·ế·t ngươi.”

Âm Cơ sợ hãi vội vàng thở hổn hển. Không dám đối diện Triệu Khuông Dẫn.

Lúc này không gian chợt vang lên tiếng động, có người xông đến. Chính là đám người Ngô Xương Văn.

Lúc này Ngô Xương Văn đám người liền nhìn thấy cái thanh niên hắc bào liền sợ hãi run rẩy, chôn chân tại chỗ. Hắn ta sao lại ở đây rồi.

Chỉ có mình Dương Huy không rõ, sao cả đám nhìn thấy gã này liền tỏ ra giật mình đến vậy.

Triệu Khuông Dẫn cả người sát ý giống như ngưng thành thực chất, từ từ quay đầu, sát tâm làm cho mọi kẻ nhìn vào đều run lên bần bật.

Hắn nhẹ giọng hỏi Hiểu Minh:

“Là kẻ nào ra tay?” giọng nói lạnh đến thấu xương.

Hiểu Minh tức giận điên cuồng ngón tay chỉ đến chính là Đỗ Cảnh Thạc:

“Là hắn.”

Tức thì từ thể nội Triệu Khuông Dẫn một thanh hắc kiếm liền lập tức xông ra ngoài. Phóng nhanh như chớp đến Đỗ Cảnh Thạc. Khí tức sát phạt đến kinh khủng.

Đỗ Cảnh Thạc bị hắc kiếm khóa chặt, 1 cảm giác tử vong đè chặt lên người. Mắt hắn trợn trắng. Ngô Xương Văn lúc này khẽ hô: “Lùi lại.”

Tức thì 6 người liền nhảy lùi lại, toàn bộ giơ vũ khí lên đón đỡ. Nhưng hắc kiếm lực lượng mạnh đến kinh khủng, 1 mình đánh vào 6 người vẫn dũng mãnh xông phá toàn bộ.

Lực lượng tiếp tục đâm đến Đỗ Cảnh Thạc. Hắn vội vàng vận hết nội lực đón đỡ.

Nhưng kiếm quang vẫn đâm vào người hắn. Tưởng rằng Đỗ Cảnh Thạc sắp 1 mạng ô hô, Phạm Bạch Hổ liền đưa tay chụp lấy mũi kiếm. Lực lượng liền bị triệt tiêu bớt.

Đỗ Cảnh Thạc nơi bụng bị đâm vào 3 tấc, huyết tương vung vãi. Té đập vào mặt đất, mất sức tái chiến. Bàn tay của Phạm Bạch Hổ bị rách nát, 2 ngón tay bị đứt lìa, thê thảm vô cùng.

Triệu Khuông Dẫn nhíu mày: “Còn không c·h·ế·t.”

Tức thì Kiều Công Hãn liền ôm lấy Đỗ Cảnh Thạc, 6 cái thân ảnh lùi lại phía xa, tâm chợt hoảng hốt. Chỉ 1 chiêu. Liền có 1 cái mất sức chiến đấu, 1 cái thương nặng, đây là lực lượng cỡ nào. Dương Huy liền hiểu ra, tại sao cả đám nhìn thấy Triệu Khuông Dẫn lại hốt hoảng đến vậy.

Cả đám lúc này đều 1 bộ lo lắng bất an.

Nhưng Triệu Khuông Dẫn lại không có dấu hiệu xông lên. Khung cảnh bỗng trở nên quái lạ.

Triệu Khuông Dẫn không thể lên, chính là vì duy trì ‘Nhược’ tự ở trên người Hiểu Ngọc, không thể di chuyển. Nếu không hắn nhất định lấy mạng Đỗ Cảnh Thạc cho bằng được.

Đúng lúc này chợt dị biến xảy ra. Một cái thân ảnh mang hoàng bào, khí tức phập phồng không ổn định xuất hiện.

Nhìn thấy người này mắt Âm Cơ liền sáng. Triệu Khuông Dẫn cũng lộ vẻ vui mừng.

Nhưng hắn ta càng đến gần, Triệu Khuông Dẫn liền cảm thấy không thích hợp. Khí tức của Điện hạ không thể lại yếu như vậy. Sinh mệnh dường như lại có chút không ổn định.

Thanh niên đã đến rất gần, Triệu Khuông Dẫn nheo mày, khí tức này đúng là điện hạ không sai được. Nhìn chăm chú vào gã ta, Triệu Khuông Dẫn trong lòng liền nỗi lên bất an.

Thanh niên mặc hoàng bào như bắt được cọng cỏ cứu mạng nói:

“Nguyên Lãng, là ta đây.”

Triệu Khuông Dẫn nhíu mày nói:

“Điện hạ, người rốt cuộc là bị gì, Sinh mệnh lưu ly chi tinh của ngươi tại sao lại biến mất rồi.”

Thanh niên nghe đến đây khuôn mặt liền tỏ ra điên cuồng giận dữ. Sau đó liền phủi tay nói:

“Chuyện dài lắm, Sinh mệnh lưu ly chi tinh của ta do bất cẩn, liền đã dùng qua.”

Triệu Khuông Dẫn khuôn mặt bỗng chốc liền trở nên tái mét.

Chương 64: Nhược tự khóa tử môn