Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 67: Thiên không tuyệt người

Chương 67: Thiên không tuyệt người


C67: Thiên không tuyệt người

Võ Văn nhìn qua Dương Vân Nga, sau đó tức giận nói:

"Các ngươi hạ dược nàng ta.” Hắn nghe thấy nhịp thở giấc ngủ của Dương Vân Nga có 1 chút quá sâu so với người bình thường.

Triệu Khuông Dẫn vội đáp:

"Là An Thần Đan, Lý Hiển bắt nàng ta phục nó, nàng ta quá quyết liệt, hắn chỉ có cách này để bắt nàng ta yên tĩnh. Ngươi yên tâm, 2 ngày sau An Thần Đan hết tác dụng, nàng ta tức khắc tỉnh lại. Ngươi có thể kiểm tra.”

Võ Văn nheo mày: "Lý Hiển, là kẻ mặc hoàng bào?”

Triệu Khuông Dẫn có chút ngạc nhiên nói:

“Không sai, chính là hắn, ngươi đã gặp qua hắn”

Võ Văn gật đầu, ta không những gặp qua mà còn cắt cổ hắn đấy, vậy mà hắn ta còn chưa c·hết.

Triệu Khuông Dẫn không chút che dấu tiếp tục nói:

“Hắn chính là thái tử Nam Đường.”

“Cái gì?” Võ Văn giật mình. Nam Đường chính là 1 trong thập quốc phương Bắc. Hắn vậy mà lại kết thù với 1 cái thái tử thập quốc rồi.

Triệu Khuông Dẫn dường như nhận ra không khí cái chút gì đó không đúng lắm.

Dù gì cũng đã kết thù, Võ Văn cũng mặc kệ. Võ Văn đi đến thuần thục bắt mạch cho Dương Vân Nga. Sau một lúc nhận thấy đúng là Dương Vân Nga không bị vấn đề gì lớn. Cũng không bị x·âm p·hạm qua.

Võ Văn quay người đến chỗ của Triệu Khuông Dẫn, nhẹ đặt tay lên bắt mạch cho Hiểu Ngọc.

Triệu Khuông Dẫn lúc này nhìn kỹ Võ Văn khẽ giật mình. Như nhận ra gì đó liền cười nói:

“Tiêu huynh, là ta nhìn nhầm rồi, Tiêu huynh quả nhiên là siêu cấp thiên tài. Không tính Thiên Nhân người, Tiêu huynh là cái thứ 4 ta gặp có tốc độ tu luyện nhanh kinh người như vậy.”

Võ Văn có chút tò mò hỏi:

“Thiên Nhân người, đó là gì, cái thứ 4? 3 người kia là ai?”

Triệu Khuông Dẫn cười đáp:

“Thiên nhân người, tu luyện càng cao, sẽ càng có cơ hội tiếp xúc với bọn họ. Đó là những người thống trị thực tế thế giới này.”

Võ Văn nghe đến đây liền cảm thấy kinh hãi. Còn có những người như vậy? Trực giác mách bảo hắn là hắn càng không nên gặp gỡ các tên này.

Triệu Khuông Dẫn lại tiếp tục cười đáp:

“3 cái người kia, danh tiếng cũng không hề nhỏ, bọn họ ở phương Bắc chúng ta đều được tôn là Tam đại Long tử. Bọn họ đều tuổi chưa đến 20 liền bước vào Đan Cảnh, chính là thiên kiêu.”

Võ Văn giật mình. Hắn đã biết Đan Cảnh là gì, chính là Võ Đạo bước thứ 4, Võ Đan Cảnh. Trước 20 tuổi liền bước vào, tư chất chính là cao hơn so với Đinh Bộ Lĩnh và Triệu Khuông Dẫn 1 bậc.

Triệu Khuông Dẫn chăm chú nhìn Võ Văn đang kiểm tra thương tổn trên người Hiểu Ngọc lại tiếp tục nói:

“Người thứ nhất, hắn cũng là người nước Hậu Tấn giống ta, hắn xếp hạng thứ 3 trong 3 người, tên của hắn Lý Tồn Long.”

Võ Văn nheo mày, tại sao đọc lên lại cảm giác quen tai.

Liền nghe Triệu Khuông Dẫn nói:

“Hắn là hậu duệ của Lý Tồn Hiếu”

Võ Văn giật mình: “Lý Tốn Hiếu, chính là gã Thập Tam Thái Bảo, đệ nhất chiến tướng mạt Đường kia sao?”

Triệu Khuông Dẫn thầm khen: “Không sai, kiến thức của Tiêu huynh thiệt sâu rộng.”

“Người thứ 2 là người thuộc Nam đường, tên của hắn là Tiết Nhân Mục.”

Võ Văn nheo mày khẽ hỏi:

“Đừng nói với ta, tên này là hậu duệ của Tiết Nhân Quý đấy nhé.”

Triệu Khuông Dẫn khẽ tròn mắt. Võ Văn mắt liền trợn, không nghĩ đến lại đoán đúng rồi. Những tên này đều là hậu duệ của đệ nhất chiến tướng.

“Người thứ 3 cũng là kẻ xếp hạng mạnh nhất trong 3 người, hắn là người nước Sở, tên hắn là Hạng Tà.”

Đã nước Sở, còn họ Hạng. Võ Văn liền cười khổ hỏi:

“Đừng nói với ta là hắn là hậu duệ của Tây Sở bá vương Hạng Vũ đấy nhé.”

Triệu Khuông Dẫn lúc này liền cười tà, Võ Văn giật mình. Hạng Vũ không phải cả gia tộc liền bị Lưu Bang g·iết sạch rồi sao, sao lại còn hậu duệ lưu lạc đến thời này chứ.

Võ Văn liền cười nhạt:

“Ta không thể so với bọn họ, ta năm nay đã hơn 20, tu vi cũng chưa đến Đan Cảnh.”

Triệu Khuông Dẫn cười tà:

“Thời điểm ban đầu bọn họ tu luyện, tốc độ sợ còn thua xa huynh bây giờ.”

Võ Văn khẽ cười:

"Triệu huynh nói bừa rồi.”

Quay lại với chính sự cứu người, nhìn khuôn mặt có chút âm trầm của Võ Văn, tâm Triệu Khuông Dẫn khẽ đánh bộp 1 cái, vô cùng lo lắng hỏi:

“Tiêu huynh, người rốt cuộc như thế nào?”

Võ Văn nhìn khuôn mặt lo lắng của Triệu Khuông Dẫn, khẽ lắc đầu, Triệu Khuông Dẫn liền sợ hãi.

Võ Văn khó khăn nói:

“Ta nếu thi cứu, cố gắng hết sức chỉ có thể kéo dài mạng sống nàng ta thêm 2 năm. Sinh cơ nàng ta đã xói mòn triệt để rồi. Nàng ta có thể còn sống đến hiện tại chính là do thủ pháp kỳ dị của Triệu huynh.”

Triệu Khuông Dẫn nghe đến đó tâm liền như tro tàn:

“Chẳng lẻ không có cách nào cứu người hay sao.”

Võ Văn thực sự cũng không biết cách nào cứu được người. Đang không biết phải trả lời như thế nào. Thì liền giật mình. Có người truyền âm cho hắn. Võ Văn liền chăm chú lắng nghe. Vì đây là giọng của nam nhân tóc hoàng kim.

Sau đó Võ Văn khẽ ho vài tiếng, giả bộ làm cao nhân dò hỏi:

“ Triệu huynh có bao giờ nghe thấy 1 thứ gọi là ‘Thiên không tuyệt người’ chưa?”

Triệu Khuông Dẫn nghe thấy 4 chữ này liền giật mình, nhìn Võ Văn trân trối.

Sau đó Võ Văn lại nói:

“Chỉ có ‘Thiên không tuyệt người’ mới có thể cứu lấy cô ta, cho dù có 'Sinh mệnh lưu ly chi tinh’ cũng không có tác dụng gì. Vì thực tế sinh mệnh cô ấy đã mất 1 lần rồi. Chỉ là c·ái c·hết bị huynh làm khóa đi mà thôi.”

Võ Văn thực sự không biết ‘Thiên không tuyệt người’ và ‘Sinh mệnh lưu ly chi tinh’ kia rốt cuộc là thứ gì. Nhưng đã người nam nhân kia truyền âm, thì chắc hẳn là nó có tác dung.

Triệu Khuông Dẫn đã hiểu liền gật đầu:

“Mời Tiêu huynh ra tay, giúp ta, giữ lại cho cô ấy 2 năm mạng sống.”

Võ Văn gật đầu, sau đó lại nói:

"Triệu huynh, ta sẽ giúp huynh nhưng có vài điều kiện nhỏ, mong huynh đáp ứng, ta mới có thể ra tay.”

Triệu Khuông Dẫn cười nhạt:

“Tiêu huynh, ta với ngươi là huynh đệ kết nghĩa, chẳng lẻ còn cần sách điều kiện sao?”

Hiểu Minh ở bên cạnh nghe thấy là huynh đệ kết nghĩa, mắt liền giựt, Nguyên Lãng ca ca kết nghĩa với người này khi nào.

Võ Văn liền trầm ngâm không đáp. Triệu Khuông Dẫn liền cảm thấy có chút gấp liền vội nói:

“Huynh cứ nói ra, chỉ cần điều kiện ta có thể đáp ứng, tuyệt không chối từ.”

Võ Văn gật đầu nói:

“Ta cần huynh phải tuyên thề, thứ nhất là tha mạng cho Đỗ Cảnh Thạc.”

Triệu Khuông Dẫn ngay lập tức thốt:

“Tuyệt đối không thể nào.” Đỗ Cảnh Thạc ra tay với Hiểu Ngọc, Triệu Khuông Dẫn đã định trước đối phương phải c·hết.

Thấy vậy Võ Văn liền muốn bỏ đi, liền bị Triệu Khuông Dẫn ngăn lại.

Triệu Khuông Dẫn có cảm giác Võ Văn hiện tại có chút khó đối phó nên không muốn dùng vũ lực. Đành xuống nước:

“Ta chỉ có thể tha cho hắn, với 1 điều kiện là cho đến khi Hiểu Ngọc vẫn còn sống, nếu nàng c·hết đi, ta nhất định báo thù.”

Võ Văn khẽ thở ra, như vậy cũng không tệ rồi. Đỗ Cảnh Thạc à, ta chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi. Sống c·hết của ngươi thì tùy do số mệnh đi. Võ Văn lại nói tiếp:

“Thứ 2, không thể vô cớ g·iết con dân An Nam, nếu không liền sẽ bị trời tru đất diệt.”

Triệu Khuông Dẫn nhìn Võ Văn trân trân làm hắn thấy kỳ quặc, lại nghe Triệu Khuông Dẫn nói:

“Lời thề này ta đã từng thề với 1 vị tiền bối rồi.”

Võ Văn giật mình sau đó liền phản bác:

“Không đúng, rõ ràng là ngươi có gây chiến với Đinh Bộ Lĩnh.”

Chương 67: Thiên không tuyệt người