Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 7: Hội Đình

Chương 7: Hội Đình


C7: Hội Đình

Nữ nhân kia trước khi đi vẫn còn làm cái mặt quỷ với hắn. Nhìn 2 người mất hút hẳn, Võ Văn mới thở ra 1 hơi. Lão đầu kia thực sự tạo cho hắn một áp lực quá lớn.

Lúc này Võ Văn mới chú ý đến con hổ vẫn còn ngồi ở 1 góc kia, điệu bộ ngoan ngoãn vô cùng.

Hắn nhếch miệng nói:

"Ngươi chưa đi sao, đúng lúc ta đang cần 1 bộ áo khoác da hổ cho mùa đông.”

Lão hổ nghe thấy vậy mặt liền tái. Nhưng sau đó lại nhìn thấy Võ Văn nheo mắt cười khinh bỉ với nó:

"Ta đùa ngươi thôi, ngươi đi đi, nhớ không được g·iết hại dân lành, nếu không việc lột da hổ, ta không nói chơi đâu”

Lão hổ giống như nghe thấy lệnh đại xá, liền vui vẻ lết cái thân thể b·ị t·hương của mình từng bước chạy vào rừng sâu, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn Võ Văn 1 cái cho đến khi hoàn toàn mất hút.

Ở cách đó mấy dặm, quận chúa mở miệng hỏi lão nhân:

“Lữ thúc, hắn ta thực sự có quan hệ với đại bá.”

Lão đầu khẽ cười nói:

“9 phần 10 là vậy, quận chúa có lẽ không biết, trước khi đại vương thống nhất An Nam, khi còn ở dưới trướng Dương đại nhân, đại vương chính là 1 cái lang y.”

Nữ nhân khẽ che miệng. Như hiểu ra chuyện gì đó. Dương đại nhân trong miệng Lữ Thúc chính là ông nội của nàng, Dương Đình Nghệ.

....

Vài ngày sau, Thị Kính đã có thể đứng lên đi lại. Cơ thể nàng ta lúc này đã có sức sống. Võ Văn khẽ tấm tắc, Thị Kính này quả nhiên xinh đẹp, so với Ái Nhân ở lớp hắn chính là càng hơn 1 bậc. Nhưng Võ Văn là chân nam nhân, hắn đương nhiên không có hứng thú với gái đã có chồng. Cho dù xinh đẹp cách mấy cũng không ảnh hưởng đến hắn mảy may.

Ngay lúc Thị Kính liền muốn trở lại Sùng gia để giải thích. Thì liền nhìn thấy gia nhân Sùng gia lúc này đang đưa đồ đến. Thị Kính liền vui vẻ thầm nghĩ:

"Thiện Sĩ ca quả nhiên sẽ không tuyệt tình với ta.”

Nhưng sau đó sự việc xảy ra lại làm nàng ta có cảm giác rơi xuống hố sâu vạn trượng. Thứ gia nhân kia mang đến lại là hưu thư. Sùng Thiện Sĩ muốn l·y h·ôn nàng. Còn mang theo toàn bộ tư trang của nàng đến đây.

Võ Văn đã có đoán trước, liền không bất ngờ. Chỉ là nhìn thấy Thị Kính lấy nước mắt rửa mặt mấy ngày mấy đêm vô cùng đáng thương.

Nàng ta cũng đã đi đến cửa Sùng gia sau đó bị người đuổi về, cho dù nàng ta quỳ mọp ở đó cả ngày đến ngất xỉu cũng không một ai đoái hoài. Nhọc công hắn lại phải đẩy nàng ta trở về.

Võ Văn mở miệng an ủi nói:

“Không phải lỗi của ngươi, là hắn muốn từ bỏ ngươi nên lấy lý do thôi.”

Thị Kính vẫn không tin, cố chấp nói:

“Không, chàng ta nhất định không phải như vậy, là lỗi của ta, là lỗi của ta.”

Võ Văn cười lạnh, quả nhiên nữ nhân cho dù là thời nào, một khi đã điên tình thì đều không có lý trí. Sau đó hắn suy tư một lúc liền nói với nàng ta:

“Giờ Tỵ ngày mai, ở Đình Làng, ngươi đến đó quan sát một chút, nhất định sẽ thấy gì đó.”

Nói rồi, Võ Văn mặc kệ liền đi ra ngoài. Nhanh chóng dựng 1 bồn nước ngâm mình bên trong. Nước trong bồn nhanh chóng bốc hơi sôi sùng sục. Khi nước nóng quá, hắn lại tiếp tục thay 1 vại nước mới.

Mấy ngày nay hắn đã học được cách kiểm soát hỏa diễm trong cơ thể, không còn tình trạng mất khống chế như trước. Kinh ngạc là qua hõa diễm luyện thân, cơ thể hắn ngày càng mạnh mẽ hơn 1 cách bất thường. Lực đạo, tốc độ, sức bật đều tăng lên kỳ lạ.

Võ Văn có nghe qua ngày mai các Tú Tài, Tiến Sĩ sẽ tập trung ở Đình Làng để tiếp đón 1 nhân vật lớn nào đó, hình như còn là nữ nhân. Bản thân hắn cũng được mời nhưng hắn cóc quan tâm. Chỉ là có suy đoán gã Sùng Thiện Sĩ là có ý đồ gì đó mới vội vả hưu vợ đến như vậy.

....

Ngày hôm sau, vào giờ Tỵ, Hội Đình chuẩn bị diễn ra.

Lúc này ở tại Đình Làng, bỗng tụ tập vô số người, toàn bộ đều là nam thanh niên trẻ, cả bọn quần là, áo lụa, tay cầm quạt phe phẩy, 1 bộ văn nhã. Cả đám dường như đang vô cùng háo hức chờ đón một ai đó.

Bất chợt có 1 gã thư sinh áo trắng đi đến liền thu hút ánh nhìn của rất nhiều người. Hắn tuấn tú, hào hoa, đi đứng vô cùng tự tin. Nhưng ánh mắt của gã này hẹp dài, lộ ra 1 bộ nham hiểm, tiểu nhân.

Có người nhận ra hắn liền nói:

“Đây chẳng phải là Sùng tiến sĩ Sùng Thiện Sĩ sao, Đường Lâm tam đại khôi nguyên, hắn đã đậu tiến sĩ, có thể nói là thiên tài nhất trong ba người. Ta còn nghe nói hắn vừa mới hưu vợ, hiện tại có thể xem như nam nhân chưa thành gia lập thất. Rất nhiều nhà quyền quý lúc này đều muốn gả con gái cho hắn.”

Phía sau đó lại có 1 cái thanh niên vô cùng anh tuấn, mang áo xanh ngọc cưỡi ngựa trắng đi đến, hắn nhìn thấy Sùng Thiện Sĩ liền cười mỉa mai:

“Ta còn tưởng ai xa lạ, thì ra là Sùng tiến sĩ, ta nghe nói huynh vừa mới đuổi người vợ đầu ấp tay gối bao năm mà huynh dùng biết bao độc kế mới rước về được, ta thiệt sự là nể phục huynh, chuyện như vậy huynh còn có thể làm được, trên đời này còn có chuyện nào làm khó được huynh.”

Liền có người nhận ra người đến là ai khẽ hô:

“Người này là Cao Bá Ngọc, cũng ở trong tam đại khôi nguyên, vừa rồi hắn ta cũng đã đậu tiến sĩ.”

Sùng Thiện Sĩ nghe thấy liền tức giận nói:

“Cao Bá Ngọc, chuyện không liên quan gì đến ngươi thì đừng xía vào”

Cao Bá Ngọc tiêu sái nhảy xuống ngựa, phe phẩy quạt nói:

“Ta chỉ là thấy ngưỡng mộ huynh mà thôi, ha ha ha.”

Sùng Thiện Sĩ nghiến răng nghiến lợi nhìn Cao Bá Ngọc. Tên này lúc nào cũng tìm mọi cách đâm chọt hắn.

Lúc này trong đám Tú Tài mới có người khẽ hỏi:

“Tam đại khôi nguyên hình như vẫn còn thiếu 1 người, hắn tên gọi là Tiêu Vũ Sinh.”

Liền có người khác cười nhạt nói:

“Khôi nguyên hắn đứng đầu nhị bảng, nhưng đến khi thi tiến sĩ liền rớt, ta nghĩ hắn là không có mặt mũi đứng ở đây.”

Cao Bá Ngọc nghe thấy vậy liền nhìn người đó cười nhạo nói:

“Ngươi không biết gì liền câm miệng, Tiêu huynh là bị người khác hãm hại nên mới không đậu được Tiến Sĩ.” Vừa nói hắn vừa liếc xéo Sùng Thiện Sĩ.

Sùng Thiện Sĩ nheo mày. Gã Cao Bá Ngọc này cũng quá lắm chuyện rồi. Đúng lúc này chợt có tiếng vang lên làm cả đám người giật mình nhìn theo:

“Quận chúa giá đáo.”

Cả đám thân sĩ nghe thấy liền giật mình, cả bọn nghiêm túc làm ra 1 bộ kính cấn, hồi hộp nhìn lại. Cả hội trường bỗng chốc trở nên im thin thít.

Lúc này xuất hiện trong tầm mắt, liền có 1 chiếc kiệu lớn có 8 người khiêng đến, trên kiệu có khắc 1 chữ 'Nga' vô cùng lớn. Kiệu đi đến nơi liền dừng lại, một bàn tay ngọc đưa ra nhẹ vén rèm lên, 1 cái bóng người từ trên kiệu thước tha đi xuống.

Nàng mang 1 bộ cung trang màu trắng, xuyến vài điểm đỏ rực ôm lấy thân hình 3 vòng chuẩn chỉnh, nước da trắng hồng lộ ra vẻ hoa lệ quý phái như hoa đào nở rộ giữa xuân xanh làm người người đều muốn nhìn lâu 1 chút, không nỡ rời mắt.

Trên người nàng phối rất nhiều trang sức xa xỉ, nữ tử bình thường chắc chắn sẽ không cân bằng được cách ăn mặc và trang sức xa hoa như vậy nhưng tôn lên trên người nàng càng thêm phần quý phái cao sang, khí chất vô cùng.

Cả đám nam nhân đều bị sự kinh diễm của nàng mà bắt đầu nín thở. Chỉ tiếc là trên mặt nàng lúc này lại mang theo 1 tấm sa mỏng, chỉ lộ ra 1 đôi mắt phượng, mày ngài hoa lệ, nhưng vẫn không che đi hết được nét đẹp giấu sau lớp cung sa. Chỉ nhìn thoáng qua liền làm người ta có cảm giác kinh tâm động phách, khuynh quốc khuynh thành.

Có Tú Tài liền tấm tắc khen:

“Quả nhiên là Ngô quốc đệ nhất mỹ nhân, Dương Vân Nga.”

Trong lòng Sùng Thiện Sĩ lúc này đã gào thét: 'Ta nhất định phải có được nàng ta’.

Vào lúc này Võ Văn cũng đi theo phía sau Thị Kính di chuyển đến hội Đình.

.....

* Theo chính sử Dương Vân Nga sinh năm 952 tức là sau thời điểm này 8 năm mới ra đời. Nhưng ta đã tham khảo qua một số thuyết. Năm sinh của bà cũng không rõ ràng. Một số thuyết cho rằng tuổi của bà chỉ thua Đinh Bộ Lĩnh vài tuổi, cả 2 có thể xem là thanh mai trúc mã. Là sinh khoảng năm 926. Ta viết truyện dựa trên thuyết này. Cảm ơn mọi người theo dõi.

Chương 7: Hội Đình