Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 76: Ngươi là người khỉ hay sao?

Chương 76: Ngươi là người khỉ hay sao?


C76: Ngươi là người khỉ hay sao?

Bóng mờ ở thí luyện tràng nheo mày ngẫm nghĩ:

"Bản mệnh đao pháp của tiểu tử này dường như có chút bất thường.”

Giọng nói lạnh lùng khẽ nói:

"Đao của hắn có chứa 'thế’”

Bóng mờ liền giật mình, không trách liền mạnh mẽ 1 cách bất thường. Thế ở đây chính là Thiên địa đại thế, chính là dính lấy 1 chút phép tắc. Phàm đã dính lấy phép tắc, dù chỉ là 1 chút da lông cũng có thể thấy ngộ tính vô cùng kinh khủng. Sau đó liền nhớ gì đó khẽ hỏi giọng nói lạnh lùng:

"Nếu ta nhớ không sai, ngươi ở Võ Sư cảnh cũng lĩnh ngộ ra bản mệnh đao pháp.”

Giọng nói lạnh lùng nói:

"Không giống nhau, ta sống ở thời đại nào chứ, huống hồ, tiểu tử này luyện đao mới có bao lâu. Với lại ta đến đao thức thứ 2 mới ngộ ra ‘thế’. Tiểu tử này đao đầu tiên liền có lĩnh ngộ. Hắn so với ta càng thêm ưu tú.”

Bóng mờ giật mình. Hắn biết gã này mắt cao hơn đầu, có thể được hắn ta tán thưởng, tiểu tử này đao pháp tiền đồ bất khả hạn lượng.

......

Lý Hiển nhìn cánh tay phải cầm kiếm mình bay giữa không trung. Khuôn mặt liền trở nên mộng. Đây chẳng lẻ là ảo giác.

Nhưng cơn đau xé tận tim gan nhanh chóng ập đến liền làm hắn nhận ra tất cả đây là sự thật. Hắn như người mất hồn ôm lấy cánh tay cụt gầm rú:

“Không thể nào, không thể nào ta lại thua. Đây nhất định là ảo giác.”

Võ Văn lúc này phát huy ra 1 đao kia liền cảm thấy tinh thần bị kéo căng, cơ thể có chút như bị tháo nước chôn chân tại chỗ, một đao kia giống như liền rút đi hết toàn bộ tinh khí thần của hắn. Trên người lông trắng dần rút đi, thân thể thu nhỏ lại trở lại trạng thái bình thường.

Võ Văn cố gắng đề khí, nhìn Lý Hiển lúc này tinh thần suy sụp, lại 1 đao chém đến.

Lý Hiển lúc này trạng thái mặc dù hoảng loạn, nhưng 1 đao kia của Võ Văn chém đến, Lý Hiển ngửi thấy khí tức t·ử v·ong liền bừng tỉnh vội vàng lộn người né tránh.

Hắn xoay người nhìn lại Võ Văn, một nỗi sợ hãi xâm chiếm toàn bộ tâm hồn. Trong phút chốc liền xoay người trực tiếp chạy.

Võ Văn giật mình, liền vội vàng đuổi theo. Hắn nhất định phải g·iết c·hết Lý Hiển. Nhưng toàn thân Võ Văn lúc này thoát lực, run rẩy. Muốn đuổi theo liền có chút lực bất tòng tâm.

Lý Hiển mặc dù mất đi 1 cánh tay, khí huyết vẫn còn rất sung mãn, cắm đầu chạy vội, trong phút chốc liền mất hút ở chân trời. Hắn không biết bản thân vì sợ hãi vừa rồi liền đánh mất cơ hội tốt nhất g·iết c·hết Võ Văn.

Võ Văn hụt hơi không đuổi kịp liền tức giận, chém mạnh vào nền đất.

Võ Văn nheo mày, Lý Hiển mặc dù mất đi 1 cánh tay, chiến lực đại giảm. Nhưng gã này giống như bom nổ chậm. Không biết lúc nào lại nhảy ra tai họa đám người Võ Văn.

Không g·iết được hắn, lòng Võ Văn liền có chút không yên tâm.

Võ Văn cố giữ tâm thái bình tĩnh ngồi xuống điều tức. Lúc này hắn mới mường tượng lại chiến đấu ban nãy, vô cùng hung hiểm, nếu cuối cùng hắn không phát ra được 1 đao kia, có lẻ lúc này hắn đã là 1 cái n·gười c·hết.

1 đao kia trong phút chốc liền giúp hắn nghịch chuyển thế cục chuyển bại thành thắng. Thầm cảm thấy may mắn vì trước đó bản thân đã nghĩ đến việc tập luyện đao pháp.

Đó là 1 cái linh cảm, hắn cảm thấy trong toàn bộ con đường, chỉ có đao pháp là hắn có thể nhanh tiến bộ nhất. 1 cái cảm giác như đao và hắn vốn là nhất thể, như đã trao dồi từ vô số trận chiến. Cảm giác này vô cùng huyền diệu.

Võ Văn đi đến cạnh Dương Vân Nga, nhìn người ngọc lúc này cánh tay gãy nát, sưng vù tím tái, trong lòng không hiểu thấu 1 chút đau nhói.

Hắn cứu nàng 3 lần, lần này nàng lại cứu lại hắn, đây chính là sinh tử chi giao.

Hắn nhẹ giọng:

“Đừng lo lắng, để ta giúp ngươi trị thương.” Nói rồi liền lấy ra trên người bộ châm bạc.

Dương Vân Nga lúc này chứng kiến Võ Văn chặt đứt cánh tay của thanh niên mặc hoàng bào kia ánh mắt liền có 1 chút khác thường.

Nàng lúc này mắt phượng khẽ chớp liên tục, đã có nhận thức mới về Võ Văn. Không hề làm bộ làm tịch, khẽ ‘Ưm’ 1 tiếng, ngoan ngoãn đưa tay ra cho Võ Văn chữa trị.

Một lúc sau Dương Vân Nga giống như nhớ ra gì đó khẽ hỏi ngây ngô:

“Tiêu Vũ Sinh, ngươi là người khỉ hay sao?”

Võ Văn liền trực tiếp sặc. Sau 1 lúc liền giải thích cho nàng.

......

Lý Hiển lúc này tinh thần hỗn loạn giống như c·h·ó nhà có tang liên tục chạy trốn.

Âm Cơ lúc này đứng ở phụ cận, chứng kiến Lý Hiển cụt 1 tay lạc bại, khuôn mặt tái nhợt. Hình tượng cao lớn trong lòng nàng lúc này đã hoàn toàn sụp đổ.

Nàng ta thoáng suy nghĩ gì đó, trong phút chốc liền bỏ qua Lý Hiển, phóng người bay về 1 nơi khác.

......

2 ngày sau,

Dương Vân Nga lúc này thương thế đã tốt, cánh tay đã liền lại. 3 người Phạm Bạch Hổ lúc này cũng đã hồi phục 10 phần trạng thái.

4 người lúc này ánh mắt đã hoàn toàn bội phục Võ Văn. Võ Văn thực lực mạnh mẽ, thật sự đánh sâu vào nhận thức bọn họ.

Võ Văn nhìn thanh trường kiếm mà Lý Hiển để lại hiện trường. 4 người Phạm Bạch Hổ cùng có chút trông mà thèm. Thứ này là thần kim Ám Bạch Linh đấy.

Võ Văn nheo mày:

“Thứ này là Uẩn Binh của Lý Hiển, hắn ta chưa c·hết, các ngươi muốn sử dụng chính là không thể”

Võ Văn thầm đánh giá. Lý Hiển không thu lại Uẩn Binh chính là sợ bại lộ nơi ở. Hắn bây giờ chính là chim sợ cành cong. Không khôi phục toàn bộ thực lực, chắc chắn liền sẽ núp yên 1 chỗ.

Nhưng hiện tại vác theo thanh kiếm này lại giống như con dao 2 lưỡi. Không biết lúc nào lại dựng ngược đâm hắn 1 kiếm. Có chút khó xử. Chẳng lẻ liền bỏ.

Võ Văn nắm chặt lấy bạch kiếm trên tay. Đang không biết làm sao. Lúc này trong đan điền hắn chợt có rục rịch, có gì đó khẽ động.

Võ Văn có chút nheo mày, chuyện gì vậy. Ngay tức khắc liền nội thị vào trong đan điền. Lúc này nằm gần trung tâm đan điền, có 1 thứ đang rung động kịch liệt, bất thình lình lại chính là đoạn trúc màu xanh ngọc đang phát ra những tia điện kia.

Võ Văn kinh nghi, thứ này là muốn làm gì. Dị biến lúc này liền xảy ra, trên thân trúc lúc này chợt mọc ra những sợi trúc nhỏ mảnh khảnh trong giống như dây leo vươn ra bên ngoài.

Võ Văn kinh hãi, liền nhìn thấy các dây leo này đã quấn chặt lấy thanh trường kiếm của Lý Hiển. Võ Văn khẽ nuốt nước bọt.

Trường kiếm rung động dường như muốn phản kháng. Trên dây leo tức thì liền có từng tia điện phát ra. Trường kiếm tức thì liền run lên. Sau đó liền trở nên ngoan ngoãn.

Trước ánh mắt ngỡ ngàng của Võ Văn, thanh trường kiếm kia dần dần theo dây leo bắt đầu thu nhỏ, dần dung nhập vào bên trong thể nội của Võ Văn, kéo vào trong đan điền.

Trường kiếm lúc này theo dây leo liền kéo đến cắm vào bên dưới đoạn trúc. Võ Văn sợ hãi, thứ này sao lại mang thanh kiếm này vào bên trong đan điền của hắn rồi. Nó rốt cuộc muốn làm gì.

Mắt Võ Văn nhìn chằm chằm. Sau đó liền phát hiện nơi dây leo cuốn lấy trường kiếm, từng sợi dây leo đang phình lên như đang hút lấy gì đó.

Võ Văn tập trung nhìn thẳng, sau một lúc liền chợt nhận ra, dây leo này vậy mà lại đang hấp thụ thanh kiếm này. Nhìn thanh kiếm có dấu hiệu mài mòn đi thấy rõ, Võ Văn giật mình.

Lại nhìn đến đoạn trúc, Võ Văn giật mình, phát hiện ra thanh trúc này vậy mà lại đang dần sinh trưởng ra đốt trúc thứ 2. Mặc dù chậm, nhưng rõ ràng đang dần sinh ra.

Hắn có 1 cái suy nghĩ hoang đường. Đoạn trúc này chính là đang lấy thanh trường kiếm này làm phân bón. Không, nói đúng hơn là lấy Ám Bạch Linh làm phân bón.

Đang hấp thụ giữa chừng, đoạn trúc giống như phát hiện ra thứ gì không sạch sẽ, từng tia điện liền phát ra. Võ Văn liền có cảm giác có thứ gì đó bên trong thanh kiếm đã bị thanh tẩy đi.

.....

Ở nơi xa lúc này đang núp trong 1 cái hang động vắng vẻ, Lý Hiển liền nôn ra 1 ngụm máu tươi, không tin tưởng trợn mắt bật dậy. Hắn vậy mà lại trực tiếp mất liên hệ với Uẩn Binh của mình.

Chương 76: Ngươi là người khỉ hay sao?