Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 92: Tiễn phát

Chương 92: Tiễn phát


C92: Tiễn phát

Lý Hiển hắn lúc này đã điên rồi, không tiếc thiêu đốt máu huyết của mình để bỏ chạy. Nhờ vậy tốc độ liền tăng đến 4,5 lần.

Nhưng hắn ta lại đánh giá thấp tốc độ Võ Văn. Võ Văn lần này may mắn bình phục, nhân họa đắc phúc. Tu vi càng tinh tiến một bước. Đã là Võ Sư Vô Chân đỉnh. Tốc độ theo đó cũng tăng nhanh đến bất khả tư nghị.

Bạch Viên mặc dù lúc này không đuổi kịp Lý Hiển, nhưng Võ Văn lại là có thể.

Bóng mờ nơi thí luyện tràng nghĩ đến những gì Võ Văn trải qua trong linh cảnh. Tên nhóc này cứ mỗi lần b·ị t·hương nặng, khi bình phục trở lại, tu vi lại càng tăng tiến kinh khủng. Trong đầu liền có cảm giác ngờ ngợ nói:

“Tên nhóc này chẳng lẻ chính là loại thể chất kia?”

Giọng nói lạnh lùng khẽ nói:

“Không sai, hắn giống với tên kia, chính là Duy Ngã Chiến Thể.”

Bóng mờ ngẩn ra, Duy Ngã Chiến Thể. Đó chính là một trong những loại thể chất khủng bố nhất, sinh ra để chiến đấu, càng chiến lại càng mạnh. Loại thể chất này càng đáng sợ ở chỗ, chỉ cần b·ị t·hương nặng, khi bình phục trở lại, tu vi sẽ càng cô đọng, càng tịnh tiến một cách bất thường.

Lúc này bóng mờ đã có chút hiểu ra, thanh cung kia tại sao lại chọn Võ Văn làm chủ, tiểu tử này quá giống tên kia.

Bóng mờ khẽ thở dài. Vô Ngã Chiến Thể chính là 1 cái cấm kỵ.

Nếu tiểu tử này để lộ ra việc bản thân có Vô Ngã Chiến Thể, đám người chắc chắn sẽ không cho hắn tiếp tục trưởng thành.

......

Lý Hiển quay đầu nhìn thấy Võ Văn lúc này vẫn bám theo ở phía sau liền kinh hãi kh·iếp vía.

Mặc dù chỉ có mình Võ Văn nhưng lúc này có cho 10 lá gan hắn cũng không dám quay lại đối phó Võ Văn. Trực giác nói cho hắn biết Võ Văn lúc này đã hoàn toàn siêu việt hắn. Quay lại tức là c·hết.

Lý Hiển lúc này khuôn mặt càng thêm dữ tợn. Mái tóc đen nhánh của hắn trong phút chốc liền biến thành 1 màu muối tiêu. Làn da trong phút chốc liền có chút khô xạm đi.

Thoáng chốc hắn giống như già đi mấy chục tuổi. Tốc độ Lý Hiển theo đó lại tăng mạnh lên, so với trước càng nhanh hơn 7,8 lần.

Lý Hiển lúc này đã hóa điên rồi, vì chạy trốn, đến cả tuổi thọ hắn cũng thiêu đốt.

Võ Văn kinh ngạc, nhìn thấy khoảng cách của hắn và Lý Hiển ngày càng kéo lên, mắt hắn nhíu lại. Võ Văn không hề biết 1 pháp môn nào thiêu đốt huyết mạch, tuổi thọ giống như Lý Hiển. Lúc này cho dù hắn có muốn, cũng không cách nào vận dụng.

Nhìn Lý Hiển đã càng lúc càng xa, khuôn mặt Võ Văn hiện ra vẻ bất đắc dĩ.

Lý Hiển nhìn thấy Võ Văn đã gần mất bóng, liền khẽ thở ra. Chỉ cần hắn còn sống, giữ được rừng xanh không lo thiếu củi đốt. Ra khỏi linh cảnh này, hắn nhất định sẽ không buông tha cho Võ Văn.

1 cái Thái tử như hắn, điều động 1 cái Đan Cảnh t·ruy s·át Võ Văn chính là chuyện không khó.

Nhưng lúc này tâm thần của Lý Hiển bỗng trở nên run lẩy bẩy. Như có chuyện gì đó làm hắn cảm giác sắp có đại họa lâm đầu.

Hắn khẽ quay đầu nhìn lại. Liền nhìn thấy Võ Văn lúc này đã ở rất xa, nhưng trên tay Võ Văn lúc này đang cầm 1 kiện đồ vật. Kiện đồ vật này chính là thứ làm cho Lý Hiển có cảm giác kinh hồn táng đảm. Đó là 1 kiện tàn cung màu nâu bại.

1 cái cảm giác tim đập chân run kéo đến, như có lưỡi hái tử thần đang treo ở trên cổ. Lý Hiển điên cuồng thiêu đốt sinh mệnh muốn chạy. Mái tóc của hắn lúc này đã biến thành một màu bạc trắng.

Võ Văn lúc này cũng giật mình. Hắn không hề có chủ ý, nhưng thanh tàn cung này lại chủ động xuất hiện ở trên tay hắn.

Một sợi linh cảm tự nhiên sinh ra. Võ Văn trong vô thức liền giương cung lên hướng về phía Lý Hiển.

Mũi tên cũ kĩ kia lúc này cũng đã nằm trên tay Võ Văn. Trong tích tắc cung liền lên dây.

Võ Văn hít sâu một hơi, 2 chân tách ra, vai dang rộng, ngay lúc này liền phát lực kéo cung. Thanh tàn cung này nhìn qua liền có cảm giác chỉ cần dùng lực, cung sẽ bị gãy.

Nhưng lúc này, bắp thịt toàn thân Võ Văn đã căng phồng lên, lại chỉ có thể kéo cung tên ra 1 được nửa tấc.

Võ Văn giật mình, cung này nặng đến kinh khủng. Hắn ngay lập tức dùng hết lực lượng của mình nhưng sau đó khuôn mặt Võ Văn liền trở nên trầm trọng. Dùng hết toàn lực chỉ có thể kéo mũi tên ra thêm 1 tấc.

Võ Văn trợn mắt. Mộc cung tàn phá này làm sao có thể nặng đến mức này.

Khuôn mặt Võ Văn liền trở nên nghiêm túc. Trên người hắn, 2 cái khiếu tâm bắt đầu đập mạnh liên hồi phát ra từng tiếng huýt sáo vang dội.

Huyết mạch toàn thân căng tràn, liên tiếp từng tiếng sóng vỗ vang lên mạnh mẽ, huyết như thủy triều.

Xương tủy của Võ Văn lúc này cũng vang lên tiếng rôm rốp giòn vang, trong phút chốc toàn thân hắn liền phồng lên cao lớn, đạt đến 3 trượng. 1 đám lông trắng trên người cũng mọc ra, đoán thể thú hóa.

Võ Văn nắm chặt cung tên, gầm lên 1 tiếng lớn, sau đó cánh tay dùng hết sức lực kéo căng dây cung ra. Đây hiện tại chính là trạng thái thể chất mạnh nhất của hắn.

Nhưng cho dù là ở trạng thái mạnh nhất, Võ Văn cũng không có cách nào có thể kéo dây cung đạt đến trạng thái trăng tròn. Chỉ có thể kéo được nửa cái hành trình. Cánh tay của hắn lúc này đã run run tê bại, có chút cố hết sức.

Võ Văn thầm than đã biết thanh tàn cung này chắc chắn không phải là phàm vật.

Ngay lúc này thanh cung liền khẽ phát ra ánh sáng, đồng thời mi tâm của Võ Văn cũng nhẹ phát sáng theo. Giống như là phát sinh sự cộng hưởng. Võ Văn ngẩn ra, có cảm giác như linh đài của mình dường như vừa kết nối với 1 thứ gì đó.

Vô số đoạn hình ảnh tức khắc hiện trong đầu của Võ Văn làm hắn giật nãy mình, hắn lúc này vậy mà lại nhìn thấy hình ảnh Lý Hiển đang chạy trốn.

Võ Văn nheo mày nhìn đến hướng Lý Hiển vừa chạy đi. Lúc này đã hoàn toàn mất đi bóng dáng. Nhưng rõ ràng Võ Văn có thể cảm nhận được vị trí cụ thể của Lý Hiển. Đây là năng lực gì?

Lý Hiển lúc này tâm thần đã đến biên giới hỏng mất, hắn quay đầu đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Võ Văn, nhưng cả người hắn giống như bị 1 thứ gì đó nhìn thấu chặt chẽ. Lông tơ cả người liền trở nên dựng đứng.

......

"Cung nhãn thấu thị” Bóng mờ nơi thí luyện tràng khẽ nói. Người tu luyện cung đạo đến đỉnh phong. Cách xa vạn dặm vẫn có thể 1 tiễn g·iết địch.

Đó là do dưới trạng thái nhân cung hợp nhất, liền có thể sinh ra cung nhãn thấu thị. Địch thủ dưới Cung nhãn thấu thị khóa chặt liền không khác gì 1 cái bia sống. Nhưng mở ra cung nhãn cũng là có mặt trái của nó.

......

Võ Văn có thể quan sát rất rõ Lý Hiển nhưng ngay lúc này đầu óc của hắn bỗng trở nên vô cùng mệt mỏi choáng váng, cảm giác giống như 1 người mấy ngày không ngủ.

Võ Văn giật mình không hề biết đó chính là hậu quả của Cung Nhãn Thấu Thị. Nhãn pháp này khi mở ra liền có thể vắt kiệt tinh thần lực của người sử dụng. Chính là con dao 2 lưỡi.

Võ Văn lúc này có cảm giác chỉ cần hắn ra tiễn, thoát khỏi tàn cung ảnh hưởng. Tinh thần lực của hắn có thể từ từ bình phục.

Võ Văn giương cung nhắm đến Lý Hiển, mặc dù hắn chỉ có thể kéo ra nửa cái hành trình, nhưng hắn có cảm giác chỉ cần như vậy đã đủ.

Tinh khí thần của Võ Văn liền kéo căng đến tối đa. Sát khí trong phút chốc liền trở nên cường liệt. Bàn tay của Võ Văn nhẹ buông.

Một lần buông tay này, không gian liền trở nên thinh lặng đến đáng sợ. Một lần buông tay này giống như tháo hết toàn bộ nội lực trên người của Võ Văn, hắn trong phút chốc liền trở nên mệt mỏi không còn 1 chút sức lực nào, quỵ người xuống thở dốc liên hồi.

Theo mũi tên bắn đi, không gian im ắng liền âm ỉ đản sinh ra 1 luồng túc liệt sát ý đến cùng cực, như muốn hủy diệt tất thảy mọi thứ cản đường.

Tiễn phát người vong

Chương 92: Tiễn phát