Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 93: Sanh Cung

Chương 93: Sanh Cung


C93: Sanh Cung

Tiễn phát như lưu tinh nở rộ, tốc độ nhanh đến bất khả tư nghị.

Võ Văn giật mình, đây là hắn chỉ mới kéo cung ra được một nửa hành trình, thầm nghĩ nếu hắn kéo ra được trăng tròn thì tốc độ còn nhanh đến như thế nào?

Lý Hiển lúc này liền có cảm giác tử thần hàng lâm. Lông tơ cả người dựng ngược. Hắn sợ hãi quay đầu nhìn về phía sau.

Xuất hiện trong tầm mắt hắn lúc này là 1 mũi tàn tên đang bay đến với tốc độ kinh khủng. Nơi nó bay qua giống như muốn càn quét hết thảy mọi thứ.

Lý Hiển sợ hãi đến kinh hồn táng đảm, chân tay toàn thân luống cuống. Hắn biết chờ mũi tên kia bay đến nơi, hắn sẽ lập tức mệnh tang hoàng tuyền.

Hắn ta cắn răng, trong phút chốc liền làm ra quyết định. Trên tay hắn lúc này liền xuất hiện 1 cái hộp gỗ vuông nhỏ tầm 2 ngón tay.

Khuôn mặt Lý Hiển hiện vẻ không nỡ, nhưng sau đó dường như đã quyết tâm, mạng nhỏ mới là thứ quan trọng nhất. Lý Hiển thẳng tay ném hộp gỗ về phía sau.

Hộp gỗ ngay lập tức liền phát ra quang mang, sau đó nhanh chóng biến lớn thành 1 cái màn chắn bằng gỗ khổng lồ.

Lý Hiển ngay lập tức lại cắm đầu chạy vội. Hắn biết đồ vật này nhất định có thể chắn cho hắn 1 mạng. Thứ hộp gỗ này không phải là phàm vật. Nó là do Mặc Gia chư tử làm ra.

Mặc Gia tinh thông trận đạo, thành thạo cơ quan, luyện khí. Thứ hộp gỗ hắn vừa ném ra kia còn gọi là Mặc hộp, vô cùng quý giá. Bình thường Lý Hiển chỉ dùng nó để làm trữ vật đồ đạc. Thân xác con Mãng Giao kia, cũng là Lý Hiển cất vào bên trong Mặc hộp.

Nhưng ngay lúc sinh tử quan đầu này, hắn lại trực tiếp ném nó ra làm lá chắn. Vì hắn biết đồ vật của Mặc Gia làm ra, ít nhất đều có thể chịu được 1 kích toàn lực của Đan Cảnh.

Nhưng chuyện xảy ra sau đó làm Lý Hiển cảm thấy tuyệt vọng. Mũi tên bay đến lá chắn gỗ. Lại không hề có v·a c·hạm nào xảy ra.

Mũi tên trực tiếp đi xuyên qua lá chắn giống như là tàng hình. Sau đó lại lần nữa xuất hiện bay về phía Lý Hiển.

Lý Hiển sợ đến mức không thốt ra lời. Hắn nhớ lại 1 câu thơ mà chủ nhân của hắn vẫn thường hay đọc:

'Thiên không nhất lộ tranh vực

Sanh Cung xuất thế Xạ Nhật tránh lui.”

Trên đời này chỉ tồn tại 1 loại cung tên, không nhìn rào chắn, chỉ nhìn mục tiêu. Tên của nó Thiên cổ trường tồn, vĩnh sinh vô địch, uy chấn thiên thiên địa địa, Sanh Cung.

Khí hắn nghe những lời này, ban đầu chỉ nghĩ đây là lời ví von cho vui. Nhưng bây giờ khi thực sự chứng thực. Hắn mới thực sự tin rồi.

Ánh mắt Lý Hiển trợn trừng. Nhìn mũi tên giống như phim quay chậm từ từ bay về phía hắn, mà hắn lại không thể làm gì, chỉ có thể tuyệt vọng đợi c·hết.

Mũi tên đâm vào ngực của Lý Hiển, lực lượng tan ra, đang muốn nuốt trọn lấy hắn. Bất chợt trên người Lý Hiển bỗng xuất hiện 1 tầng thanh quang nhàn nhạt. Lực lượng của Sanh Cung ngay tức khắc dừng lại.

Một cái giọng nói lạ hoắc không rõ nam nữ chợt vang lên ở nơi của Lý Hiển:

“Là ai phá chuyện tốt của ta?”

Lý Hiển nghe thấy cái giọng nói này chợt mừng như điên. Đây là giọng chủ nhân của hắn, hắn biết là bản thân mình được cứu rồi.

Bỗng 1 tiếng “Hừ” khẽ vang lên. Thanh quang trên người Lý Hiển liền b·ị đ·ánh cho xơ xác. Lực lượng của Sanh Cung bị kiềm hãm lại tiếp tục phát tác ra.

Giọng nói không rõ nam nữ kia lại lần nữa vang lên, vô cùng tức giận:

“Hừ, một cái thủ hộ linh gần đất xa trời lại dám cả gan ngăn cản ta, ngươi có biết ta là ai không?”

Bóng mờ trong thí luyện tràng lạnh lùng đáp:

“Ngươi sao, 1 cái con hoang của Thiên Nhân thôi. Còn chưa hù được ta. Nên nhớ quy tắc ngoại nhân không thể xen vào Linh Cảnh là do Thiên Nhân người đặt ra, cho dù là Thiên Nhân người cũng không thể vi phạm, đừng nói là ngươi.”

“Ngươi....” giọng nói kia hằn lại, vô cùng tức giận.

Lực lượng của Sanh Cung tản ra, nhanh chóng hủy diệt thân thể Lý Hiển. Cảm nhận được bản thân mình sắp c·hết. Lý Hiển sợ hãi điên cuồng cầu xin:

“Chủ nhân, mau cứu ta, ta không muốn c·hết, mau cứu ta, ta biết ở trong này có 1 kẻ có nguyên thủy pháp môn, hắn là....”

Nhưng Lý Hiển chưa nói hết câu liền bị lực lượng của Sanh Cung cắn nuốt sạch sẽ.

Lực lượng sau đó tản đi, nơi Lý Hiển đang đứng chợt xuất hiện 1 cái viên cầu màu đỏ tươi. Viên cầu nhìn qua giống như có sinh mệnh, vô cùng linh tính. Nó đang bọc lấy trái tim của Lý Hiển.

Chưa dừng ở đó. Viên cầu giống như đang tiêu hóa, nhấm nháp trái tim của Lý Hiển. Cho đến khi trái tim hoàn toàn tan biến mất.

Viên cầu bắt đầu thu nhỏ lại bằng khoảng 1 lóng tay. Sau đó ở bên cạnh nó bỗng xuất hiện 1 cái vết nứt không gian. Viên cầu chui vào bên trong vết nứt. Sau đó vết nứt dần dần đóng lại rồi biến mất.

.....

Giọng nói lạnh lùng nhìn thấy cảnh tượng này mắt liền híp lại nói:

“Nhân Đan, không nghĩ đến thủ thuật tàn bạo này vẫn còn tồn tại. Thiên nhân người quả nhiên chuyện gì cũng dám làm.”

......

Võ Văn đương nhiên không chứng kiến những chuyện này. Khi hắn đến nơi chỉ nhìn thấy 2 kiện đồ vật trôi nổi ở giữa hư không, là mũi tàn tên kia và 1 cái hộp gỗ vuông nhỏ. Hộp gỗ lúc này đã thu nhỏ lại kích thước ban đầu.

Võ Văn không nhìn thấy bất kỳ tàn tích nào của Lý Hiển để lại. Nhưng trực giác báo cho hắn, Lý Hiển đ·ã c·hết. Trong lòng giống như có 1 cái gai bị nhổ đi, vô cùng thoải mái.

Mũi tàn tên sau đó lại bay vào trong đan điền của Võ Văn.

Võ Văn nhìn cái hộp gỗ, phía trên nó có khắc 1 chữ ‘Mặc’. Trong lòng phân vân, không biết có nên chạm vào nó hay không.

Một cái giọng nói liền truyền âm cho hắn, chính là nam nhân tóc hoàng kim kia:

“Mở tâm thức của ngươi liên kết vào hộp gỗ.”

Võ Văn giật mình. Ngay lập tức liền tin tưởng, tâm thức của Võ Văn lan ra, nhanh chóng truyền vào bên trong hộp gỗ.

Vừa liên kết với hộp gỗ Võ Văn liền giật mình kinh hãi, ở bên trong lúc này hắn nhìn thấy 1 cái không gian lớn chừng 1000m3. Đang chứa đầy những thứ lích nhích. Kể cả xác của Mãng Giao cũng đang nằm trong này.

Võ Văn còn nhìn thấy vàng bạc châu báo ở bên trong được chất thành đống, nhìn vào liền choáng. Hắn liền hiểu ra, đồ vật này lại là trữ vật không gian.

......

Ở 1 nơi thuộc phương Bắc, nước Nam Đường xa xôi.

Trong 1 căn động phủ kín đáo, chợt vang lên 1 t·iếng n·ổ lớn, có 1 cái người khuôn mặt bị che lấp lúc này đang tỏ ra vô cùng tức giận.

Một cái bóng đen liền lao xuống quỳ gối lo lắng hỏi:

“Xin thiếu chủ bớt giận. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì”

Kẻ kia không quay đầu hằn giọng nói:

“Lý Hiển, hắn ta c·hết rồi.”

Bóng đen nghe vậy liền trở nên sững sốt nói:

“Sao có thể, Man di người, làm gì có ai đủ khả năng g·iết hắn, hắn còn có Sinh mệnh lưu ly chi tinh.”

Kẻ kia liền nhíu mày nói:

“Hừ, là 1 kẻ bắn tên, mũi tên kia, rất có thể là thanh cung huyền thoại kia, Sanh Cung. Kẻ này rất có thể còn biết Nguyên thủy pháp môn”

Nghe thấy 2 cái tên này bóng đen chợt kinh hoảng giật mình trợn mắt.

Kẻ kia lại nói tiếp:

“Ngươi cho người đến Nam Hoang 1 chuyến điều tra cho ta. Ta lúc này không tiện ra ngoài.”

Bóng đen vội vàng kính cẩn đáp:

“Tuân lệnh thiếu chủ.”

Giọng nói kia suy nghĩ 1 chút lại nói:

“Ngươi sắp xếp Tiết Nhân Mục, nói hắn ta gây áp lực với bên kia.”

Gã thuộc hạ liền đáp:

“Thuộc hạ đã biết.”

Như cảm giác vẫn chưa đủ, giọng nói kia lại cất lên:

“Báo cho đám người Mặc Gia, đồ vật của bọn hắn đang ở trong tay Nam Hoang man di.”

Bóng đen nghe vậy liền hiểu khẽ đáp:

“Thuộc hạ tuân mệnh.”

Chương 93: Sanh Cung