Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 98: Chuyện xưa, đã từng có Thất Môn

Chương 98: Chuyện xưa, đã từng có Thất Môn


C98: Chuyện xưa, đã từng có Thất Môn

Tiêu Vũ Sinh và Hoàng Cửu Long là 2 đứa trẻ lớn lên cùng 1 làng. Cửu Long vốn là trẻ mồ côi, thiếu ăn thiếu mặc, từ ngày bé, Tiêu Vũ Sinh mặc dù cũng không giàu có nhưng lại thường xuyên chia sẽ đồ ăn, quần áo cho Cửu Long. Nhờ đó cả 2 vô cùng quý trọng nhau, tình như thủ túc.

Đánh trận giả, là trò chơi ở thuở thiếu thời, Tiêu Vũ Sinh và Cửu Long từ nhỏ thông minh hơn người, thường được chọn làm tướng đối kháng lẫn nhau. Lấy trúc giả kiếm, lấy tre giả đao.

Cả 2 đối đầu với nhau hơn 10 lần, toàn bộ đều là Tiêu Vũ Sinh giành chiến thắng.

Ngày hôm đó là 1 ngày mà bọn trẻ nhớ mãi. Hôm đó 1 cái người trung niên đạp trên phi kiếm đi ngang qua.

Cả đám trẻ nhỏ nhìn thấy liền tưởng đó là thần tiên, vội bái lạy, chỉ có 2 cái đứa trẻ không hề hành lễ, nhìn thẳng người trung niên đó là Tiêu Vũ Sinh và Hoàng Cửu Long.

Người trung niên nhìn thấy, có chút mỉm cười liền đáp xuống nhẹ nói:

“2 người các ngươi cốt cách kinh kỳ, có muốn hay không cùng ta tu hành.”

Tiêu Vũ Sinh tuổi nhỏ, nhìn thấy cảnh người phi kiếm, trong lòng đương nhiên cũng có mơ tưởng. Đang muốn mở miệng đáp ứng liền nghe người trung niên mở miệng nói:

“Ta chỉ nhận 1 người đệ tử.”

Tiêu Vũ Sinh giật mình. Hắn chính là đang muốn mở miệng xin người trung niên cùng lúc nhận luôn 2 người. Liền nghe thấy 1 giọng nói vang lên bên cạnh, chính là Cửu Long:

“Nhận ta đi.”

Tiêu Vũ Sinh giật mình. Chưa biết nói gì. Liền nghe người trung niên cười tà nói:

“Đánh thắng hắn, ta sẽ dẫn ngươi đi.”

Cửu Long không hề do dự, kiếm trúc tức khắc bổ đến chỗ Tiêu Vũ Sinh. Tiêu Vũ Sinh giật mình, liền giơ đao tre lên đón đỡ.

Cửu Long thế công như vũ bão, không một chút nhân nhượng, Tiêu Vũ Sinh thì ngược lại sợ tổn hại bằng hữu, trong một phút lơ là, đao tre liền b·ị đ·ánh rời tay.

Cửu Long chĩa kiếm trúc lên cổ Tiêu Vũ Sinh nhẹ nói: “Ngươi bại.”

Người trung niên mỉm cười, sau đó liền mang theo Cửu Long rời đi trước ánh mắt ngỡ ngàng của Tiêu Vũ Sinh.

Tiêu Vũ Sinh vẫn còn nhớ cái ánh mắt mà người trung niên nhìn hắn trước khi rời đi như muốn nói:

'Tu hành vốn là 1 đầu tranh nhau chi đạo.’

......

Quay về đến thời điểm hiện tại, Võ Văn lần nữa nhìn thấy Cửu Long, trong lòng hắn bỗng dấy lên 1 luồng cảm xúc phức tạp.

Nếu quay lại lần nữa, hắn sẽ chọn lựa như thế nào? Võ Văn chợt lắc đầu, hắn vốn không phải kẻ vị kỷ tranh giành với cả bằng hữu. Cho dù có quay lại, hắn vẫn sẽ lựa chọn mong cả 2 người được đi.

Độc Cô Cửu Long mở miệng lạnh nhạt nói:

“Ngươi mặc dù chưa gia nhập tông môn, đạo giáo lại có thể tu luyện đến Võ Sư Cực Chân, đúng là không tệ. Mong là lần này ngươi sẽ được tông môn chọn lựa để theo kịp bước chân của ta.”

Võ Văn nhíu mày, giọng điệu của Độc Cô Cửu Long lộ ra một cổ thượng vị giả tư thái. Không hề giống như là bằng hữu đang nói chuyện với nhau.

Võ Văn cười nhạt lắc đầu nói:

“Cửu Long, ngươi bây giờ khác xưa nhiều quá.”

Độc Cô Cửu Long lạnh lùng nói:

“Người đứng ở chỗ cao, ánh nhìn tự nhiên cũng sẽ thay đổi.”

Võ Văn cười lạnh, lại không muốn đáp. Hắn không giống như Độc Cô Cửu Long, giàu có liền có thể xa lánh, coi nhẹ bằng hữu. Quan niệm mây tầng nào gặp mây tầng đó không phải là cách sống của hắn.

Độc Cô Cửu Long khẽ quay người đi, như nhớ ra gì đó thầm nói:

“Nể tình bằng hữu, khi còn bé ngươi đã giúp ta rất nhiều, có chuyện gì khó khăn có thể tìm đến gặp ta.”

Nói rồi sau đó Độc Cô Cửu Long liền nhảy trở về vị trí cũ đứng phía sau lưng của Độc Cô Thiên Phong.

Độc Cô Thiên Phong lúc này cũng để ý nhìn thấy Võ Văn. Thoáng cảm thấy bất ngờ. Tiểu tử này không nghĩ đến bây giờ cũng là Võ Sư Cực Chân rồi. Liền cười nhẹ nói với Độc Cô Cửu Long:

“Gã bằng hữu này của ngươi cũng chưa đến nỗi tệ lắm”

Độc Cô Cửu Long một bộ cao ngạo hiển nhiên nói:

“Tu hành đại đạo, 1 bước chậm, cả đời chậm, sau này hắn sẽ càng lúc càng bị ta bỏ xa mà thôi.”

Độc Cô Thiên Phong mỉm cười gật đầu, đối với chuyện này rõ ràng ông ta cũng có ý nghĩ tương tự.

Võ Văn lúc này đang muốn đến bắt chuyện với Dương Vân Nga.

Nhưng hắn chưa kịp mở miệng nói chuyện liền nghe Dương Vân Nga dùng ánh mắt rét lạnh nhìn hắn nói:

“Tiêu Vũ Sinh, ta cảnh cáo ngươi không được đến gần ta, nếu không ta sẽ g·iết ngươi.”

Võ Văn há miệng giật mình, không hiểu nữ nhân này là bị gì vậy. Võ Văn nhíu mày, hắn dường như không nhớ được trước đó đã xảy ra chuyện gì.

Phạm Bạch Hổ lúc này nhìn thấy cảnh này khẽ nhíu mày. Hắn cảm giác được Võ Văn lần vừa rồi là cơ thể xảy ra vấn đề gì đó. Kẻ nhân nghĩa như Võ Văn, không có lý nào lại làm chuyện đ·ồi b·ại như thế cả.

Cao Bá Ngọc nghe thấy khẽ tức giận hô:

“Chị dâu, ngươi hóa điên cái gì vậy? Lại tự nhiên trở mặt với đại ca.”

Dương Vân Nga ánh mắt phát ra sát khí nhìn Cao Bá Ngọc nói:

“Cao Bá Ngọc, ta cảnh cáo ngươi lần nữa, không được gọi ta như vậy.”

Võ Văn khẽ vỗ vai Cao Bá Ngọc ngăn lại nói:

“A Ngọc, đừng làm rộn, kệ nàng ta đi.”

Chỉ có 2 kẻ ở hiện trường lúc này tâm như mở cờ, vui vẻ vô cùng khi nhìn thấy cảnh này, chính là Đinh Bộ Lĩnh và Sùng Thiện Sĩ.

Ở trên đài cao, Độc Cô Thiên Phong khẽ mỉm cười nói:

“Bằng hữu của ngươi, nữ nhân duyên không tốt lắm thì phải.”

Độc Cô Cửu Long liền cười nhếch miệng. Ánh mắt hắn khẽ liếc nhìn về phía nữ nhân gọi Sương nhi kia. Hắn đến đây lần này muốn về cố thổ chỉ có 1 phần.

Phần nhiều chính là vì nữ nhân này, đây là người trong lòng của hắn, Cuồng Như Sương, đệ nhất mỹ nhân Đao Tông.

Cuồng Như Sương dường như không hề quan tâm đến sự tồn tại của Độc Cô Cửu Long, ánh mắt nàng liếc nhìn xuống bên dưới, khẽ lắc đầu, dường như không nhìn thấy ai lọt mắt.

Chỉ có cha của nàng nhìn thấy Võ Văn, ánh mắt chợt có chút tập trung nhẹ nói:

“Tiểu tử này, trên người có Đao vết.”

Cuồng Như Sương nghe thấy vậy, ánh mắt liền khóa chặt Võ Văn 1 chặp, lại nói:

"Kẻ này niên linh có chút lớn, mới chỉ là Võ Sư cảnh, sợ rằng không đi được xa.”

Cuồng Đao khẽ mỉm cười, sau đó nói:

“Để xem thử trắc thí tư chất của hắn như thế nào đã.”

Dương Tam Kha lúc này mới nhắc nhở mọi người nói:

“Chư vị, những người ngồi trên đài cao kia, chính là người của Tam Môn, Cửu Giáo, đến đây với mục đích thu đồ, nếu các ngươi có thể lọt vào mắt bọn họ, trở thành đệ tử Tam Môn, Cửu Giáo, đó chính là 1 bước lên trời.”

Cả đám người khẽ giật mình, Võ Văn trợn mắt, thế giới này vậy mà còn tồn tại những thế lực này.

Khi nghe đến giới thiệu tên những cái thế lực này. Nhất là nghe đến cái tên Mặc Gia. Võ Văn ngẩn ra. Trong tiềm thức cảnh báo hắn phải ẩn giấu cái Mặc hộp kia càng sâu.

Có người sau khi nghe hết đầy đủ liền có thắc mắc hỏi:

“Tại sao ở đây lại chỉ có Tam môn?”

Ai đó biết gì đó liền nói nhỏ giải thích:

“Suỵt nói nhỏ thôi, ta nghe nói thiên hạ đã từng tồn tại đến Thất Môn, ngoài 3 môn phái này ra còn có 2 cái phật môn, 2 cái Ma môn sừng sững, nhưng nghe nói khoảng 50 năm năm trước, đã từng xảy ra 1 sự kiện kinh thiên động địa, 2 cái Ma Môn đã hoàn toàn bị diệt tông. Phật môn không tranh sự đời, thu nạp đệ tử đều là 1 chữ duyên. Nên đến đây lần này chỉ có 3 cái Tông Môn.”

Chương 98: Chuyện xưa, đã từng có Thất Môn