Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi
Vân Tự Xuyên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 59: Thế giới 2
“Vãn Vãn, em có đồng ý... làm vợ anh không?” – Giọng Cố Lăng Xuyên khàn khàn, nhưng ánh mắt lại ẩn chứa sự tự tin thắng lợi.
Anh ôm cô đến ghế sofa, để cô ngồi trong lòng mình, lấy bánh ngọt đưa đến bên môi, từng chút từng chút đút cho cô ăn.
Mọi người xung quanh đều đã biết buổi tiệc hôm nay là vì điều gì, ai cũng nở nụ cười, ánh mắt đầy ngưỡng mộ…
Anh nắm lấy tay Giang Từ Vãn, dẫn cô băng qua đám đông, dừng lại ở vị trí trung tâm.
Trong lòng Giang Từ Vãn suy tính rất nhanh.
Không gian như ngưng đọng.
Nhưng hôm nay, dáng vẻ của Cố Lăng Xuyên lại có vẻ nghiêm túc... (đọc tại Qidian-VP.com)
Cố Lăng Xuyên mở cửa bước vào, tay xách theo một túi giấy dầu, trên in dòng chữ vàng nổi bật — là tiệm bánh truyền thống mà Giang Từ Vãn thích nhất.
Theo kịch bản cũ, cô lẽ ra sẽ vạch trần vụ cá cược và lạnh lùng từ chối anh.
Thấy cô không ngủ, anh lập tức hỏi: “Sao thế? Ai chọc giận em à?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Giang Từ Vãn vẫn im lặng.
Thường ngày mỗi khi cô giận cũng như thế này, trùm chăn nằm lì trong giường, chẳng khác gì con hamster nhỏ thích trốn trong góc gỗ vụn…
Lúc này, Cố Lăng Xuyên đã quỳ xuống một chân, chậm rãi mở hộp nhẫn, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương rực rỡ.
Giang Từ Vãn cùng Biện Yên Nhiên đi vào một gian phòng sang trọng.
Cố Lăng Xuyên nói: “Cô trông cô ấy cẩn thận, tôi sẽ cố về sớm.”
Giang Từ Vãn lắc đầu: “Tôi không sao, giờ tôi chỉ muốn lên ngủ một giấc. Bữa tối không cần gọi tôi đâu.”
“Cô ấy đâu rồi?”
Bảo mẫu nhìn cô, cảm thấy cô hôm nay có vẻ không vui.
Như thể cố tình muốn người khác biết — cô đang không vui, đã trốn kỹ rồi, mau tới dỗ cô đi!
“Vâng, thưa tiên sinh.”
Như đang dỗ một đứa trẻ.
Ngay cả món yêu thích cũng không dỗ nổi, chắc chắn là đang rất buồn.
Ngày hôm sau – tại một hội sở
Cố Lăng Xuyên mở túi bánh, hương thơm ngọt ngào lập tức lan tỏa khắp phòng, anh đặt hộp bánh lên bàn: “Anh vòng đường xa mới mua được, không ăn thì sẽ nguội mất ngon.”
Giang Từ Vãn bất ngờ nhào vào lòng anh, nghẹn ngào dụi mặt vào cổ áo vest, nức nở: “Em muốn ăn…”
Cố Lăng Xuyên nhìn gương mặt cô.
Sáng nay, Cố Lăng Xuyên nói với cô buổi tiệc hôm nay rất quan trọng, còn đặc biệt cho người mang váy áo và trang sức đến.
“Hôm nay vì sao không vui?” – Anh hỏi, tay nhẹ lau vết vụn bánh dính trên khóe môi cô.
Phía sau, màn hình lớn trình chiếu những khoảnh khắc ngọt ngào giữa hai người.
Có lẽ ông trời đã định trước — có những điều cô không nên nói ra, nên mới luôn gặp trở ngại như vậy...
Mình rõ ràng đã định nói ra sự thật, nhưng hết lần này đến lần khác lại bị ngăn cản.
“Giang tiểu thư, cô không khỏe à? Đi dạo phố mệt sao?” – Bảo mẫu lo lắng hỏi – “Tôi pha cho cô ly trà nhé?”
Anh cũng không hỏi thêm nữa, sai người mang nước ấm lên.
Đến chiều tối, bảo mẫu vẫn gọi điện cho anh, nói rằng từ lúc Giang Từ Vãn về nhà đến giờ tâm trạng không tốt, cũng không ăn tối. Hỏi vệ sĩ đi theo thì cũng không có chuyện gì bất thường, giống mọi ngày.
Thấy cô vẫn không nói gì, Cố Lăng Xuyên định gọi điện bảo vệ sĩ lên hỏi rõ.
Giang Từ Vãn xoay người tránh né, để lộ ra mình hoàn toàn tỉnh táo.
Giờ thì không còn kịp nữa rồi.
Giang Từ Vãn chỉ khẽ đáp nhẹ một tiếng.
Anh tháo cà vạt, ánh mắt lập tức nhìn lên lầu hai.
Cô biết, Cố Lăng Xuyên chắc chắn sắp cầu hôn. Nhưng những ngày qua cô vẫn chưa kịp nói cho Giang Từ Vãn biết một chuyện rất quan trọng.
Biện Yên Nhiên lập tức đoán được chuyện gì, trong lòng bắt đầu lo lắng.
Bảo mẫu lập tức chỉ đạo họ tạm thời đặt các món đồ vào phòng khách, lát nữa cô sẽ lên dọn dẹp.
Theo thường lệ, mỗi lần đi dạo phố về, cô đều vui vẻ ngân nga, không chờ nổi mà chạy lên lầu thử đồ mới.
8 giờ tối, dưới nhà vang lên tiếng xe quen thuộc.
Tất nhiên, trong lòng mọi người đều nghĩ: Liệu có thể không đồng ý sao?
Chương 59: Thế giới 2
Cố Lăng Xuyên đưa tay bật đèn phòng ngủ.
*
Tất cả mọi người đều chờ đợi câu trả lời từ Giang Từ Vãn.
Tiệm này mở đã nhiều năm, rất nổi tiếng, cực kỳ khó mua. Mỗi ngày chỉ bán nửa buổi sáng, đến trưa là đóng cửa.
“Không có gì... Chỉ là bụng không khỏe.” – Giang Từ Vãn lí nhí đáp, cô cũng không định ngay lập tức vạch trần vụ cá cược, chỉ cố tình giận dỗi, để anh ghi nhớ sâu sắc thời khắc hôm nay. – “Em muốn uống nước.”
Lúc này, Cố Lăng Xuyên mới bế cô lên.
Giờ đã 8 giờ tối, nghĩ cũng biết anh phải tốn công sức lắm mới mua được. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cố Lăng Xuyên tính toán, chắc là sắp tới kỳ kinh nguyệt nên tâm trạng mới thất thường. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ngủ rồi à?” – Anh ngồi bên mép giường, đưa tay vén nhẹ chăn hỏi.
Giang Từ Vãn lập tức hiểu — Cố Lăng Xuyên đang chuẩn bị cầu hôn cô.
Tối nay Cố Lăng Xuyên có một buổi xã giao, buổi sáng đã nói sẽ về muộn.
Chắc chắn là đang giận.
“Sao vậy? Ai bắt nạt em?” – Anh nhíu chặt mày.
Anh đưa tay vuốt mấy lọn tóc rối trên trán cô, thấy đôi mắt đỏ hoe sưng húp như quả đào chín, nước mắt còn đang rơi, vương cả trên hàng mi…
Vừa đẩy cửa bước vào, hương hoa hồng nồng nàn ập đến.
Trên giường, chăn bông phồng lên một cục.
Tại biệt thự, bảo mẫu đang khom người lau dọn sàn đá trắng ở sảnh vào thì đột nhiên nghe thấy tiếng động ngoài cửa.
Cố Lăng Xuyên cau mày, bước nhanh lên cầu thang, đi thẳng đến phòng ngủ.
Khi ánh sáng chiếu vào chiếc nhẫn, cả căn phòng lập tức vang lên tiếng hít khí đầy kinh ngạc.
Khi Biện Yên Nhiên còn đang giằng xé, thì Cố Lăng Xuyên đã bước ra.
“Ở trên phòng ngủ... từ chiều đến giờ chưa ra ngoài, bữa tối cũng không ăn.”
Phía sau cô là vài vệ sĩ đang xách theo rất nhiều túi đồ sau chuyến mua sắm.
Bên kia điện thoại im lặng hai giây, có thể lờ mờ nghe thấy tiếng ly chạm nhau và tiếng trò chuyện ồn ào.
Nhưng hôm nay lại thấy cô uể oải thế này là lần đầu tiên.
Mà phiền một nỗi, cái đuôi nhỏ lại cứ lòi ra ngoài.
Một góc căn phòng ngập tràn hoa hồng đỏ rực rỡ, ánh nến lung linh, bên tai còn văng vẳng tiếng vĩ cầm dịu dàng.
“Không phải là chiếc nhẫn kim cương giá trên trời tháng trước bị một người bí ẩn nước ngoài mua mất sao?” – Có người thì thào – “Nghe nói trị giá 300 triệu, tiền bảo hiểm hằng năm cũng lên đến bảy con số… Cả thế giới chỉ có một chiếc duy nhất…”
“Tiên sinh, ngài đã về.” – Bảo mẫu còn chưa nói xong, anh đã nhanh chóng đi lên.
“Giang tiểu thư, cô đã về rồi ạ?” – Bảo mẫu vội vàng đón lấy túi xách của Giang Từ Vãn.
Nói rồi cô lên thẳng lầu.
Giang Từ Vãn mặc váy đuôi cá màu champagne, khoe làn da trắng mịn. Trên tai cô là đôi bông kim cương phiên bản mới nhất, chỉ có một đôi duy nhất trong nước.
Cô vẫn chẳng buồn để ý, chỉ khẽ phát ra một tiếng mũi đầy uể oải. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.