Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 90: Thế giới 3

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 90: Thế giới 3


Ngoài cửa kính xe, ánh đèn đỏ lướt qua, hắt bóng hai người chồng chéo trên tấm kính trong suốt.

Cô cắn chặt môi dưới, nước mắt lăn dài trên má. (đọc tại Qidian-VP.com)

Anh nhúng tăm bông vào nước ấm, nhẹ nhàng chấm lên đôi môi khô khát của cô.

Nói rồi, cô dùng đũa chọc chọc vào đồ ăn trong bát. Khói nóng mờ ảo bốc lên, nước canh ánh lên sắc vàng quyến rũ.

Nghe tiếng cô gọi, anh lập tức bước nhanh lại gần, giọng trấn an dịu dàng:“Anh ở đây.”

Nếu ngay từ đầu anh thật sự muốn chiếm đoạt, thì bát viên kia đã chẳng xuất hiện trong xe. (đọc tại Qidian-VP.com)

Giang Từ Vãn cuộn mình trên giường, mồ hôi lạnh ướt đẫm gối lụa, bụng đau quặn từng cơn như sóng dồn dập.

Trong cơn đau, ý thức cô dần mơ hồ, theo bản năng muốn tìm đến vòng tay cha.

Ông nhớ lại những năm tháng mình từng tay trắng, một mình vùng vẫy nơi thương trường, từng bước mở đường máu để có chỗ đứng hôm nay.

Bác sĩ riêng mang theo hộp thuốc vội vàng tới nơi.

Lời vừa dứt, Giang Từ Vãn lập tức ỉu xìu, như bông hoa bị mưa dập, cúi đầu chẳng nói gì.

“Dạ!” – Giang Từ Vãn lập tức gật đầu lia lịa, như được hồi sinh ngay tức khắc.

Anh mặc áo ngủ, tóc tai rối loạn, hiển nhiên cũng vừa vội vàng chạy tới.

Nói rồi cô còn giả vờ lau khóe mắt, rõ ràng chẳng có giọt lệ nào mà vẫn khóc lóc ầm ĩ.

Sau khi thăm khám, bác sĩ thở phào:“Không nghiêm trọng, chỉ cần uống thuốc và nghỉ ngơi cho tốt.”

Ôn Tu Văn đẩy bát về phía nàng, giọng nói bất giác dịu xuống:“Tôi tưởng em không muốn ăn nữa… Vậy thì ăn đi.”

“Em bảo anh nếm thử thôi, sao ăn hết sạch rồi…”

Giang Từ Vãn lại ăn thêm vài miếng.

Giang Từ Vãn đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm anh, như đang chờ một câu trả lời.

“Thế nào? Có ngon không?” Giang Từ Vãn nghiêng đầu, nụ cười ranh mãnh treo trên khóe môi.

Nếu Ôn Tu Văn thật sự tranh đấu, thì Giang thị này chính là bậc thang để anh bước l*n đ*nh cao.

Anh như bị thôi miên, hé môi cắn một miếng nhỏ, trên đó còn lưu dấu răng cô để lại.

Người ấy luôn lạnh nhạt, hoặc nhíu mày ít nói, môi mím chặt đầy kiềm chế…Nhưng đôi khi, trong đôi mắt đen sâu thẳm kia lại ánh lên nét dịu dàng như dòng nước xuân.

Ngữ khí ấy, dáng vẻ ấy, chẳng khác gì một đứa trẻ đang ôm khư khư món ngon, sợ người khác giành mất.

Giang Từ Vãn vo tờ khăn giấy thành một cục, ném vào vai anh, giọng lộ rõ bất mãn:“Anh như vậy mà coi được sao? Em chỉ nghỉ một lát thôi. Mắt nào của anh thấy em không ăn nữa hả?”

Cô cau mày, giọng hờn dỗi, rõ ràng rất không vui.

Bên mép giường, Ôn Tu Văn thực sự đứng đó.

Ôn Tu Văn nhìn dáng vẻ ấy, trong lòng vừa tức vừa thương, bất lực lắc đầu. Nghĩ kỹ lại, cô cũng đâu có thường ăn nhiều, hôm nay chỉ là buông thả một lần thôi… nên anh nhắm mắt cho qua.

Ôn Tu Văn thu tay lại, giả vờ như chẳng có chuyện gì, cầm chai nước khoáng mở ra đưa cho cô: “Uống chút nước đi, kẻo nghẹn.”

Với ông, gia thế không quan trọng. Thứ ông nhìn vào chính là năng lực và dã tâm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ôn Tu Văn chỉ có thể thở dài trong lòng. Anh còn có thể làm gì khác ngoài nhượng bộ đây?

“Ôn Tu Văn…” Cô nghẹn ngào gọi tên, giọng lạc đi vì uất ức.

Sớm biết vậy, đáng lẽ nên nhường cho anh nhiều hơn một chút. Nhưng cô vốn chẳng chịu thua bao giờ, lập tức trở mặt chơi xấu: “Em mặc kệ! Dù sao cũng là anh ăn hết của em. Anh phải đi mua thêm! Nếu không thì chính là ngược đãi em đó, huhu…”

Ôn Tu Văn khựng lại, chiếc đũa dừng giữa không trung trong bát còn cắn dở một miếng viên. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cả biệt thự Giang gia sáng đèn, người hầu tất tả chạy đi chạy lại khắp hành lang.

Cuối cùng, không còn cách nào khác, Giang Từ Vãn vẫn dựa trong lòng Ôn Tu Văn, để bác sĩ kiểm tra.

Ngay sau đó, ánh mắt cô lại sáng bừng lên, như vừa nghĩ ra gì đó:“Anh đi mua thêm cho em đi, coi như bồi thường. Lần này em muốn thêm hai xiên thịt nướng nữa!”

Trong cổ họng Ôn Tu Văn khô khốc, hầu kết khẽ trượt xuống nuốt lấy vị cay nóng ấy, rất lâu sau mới mở miệng: “Cay quá.”

Nhưng trong đầu lộn xộn, cô lại nghĩ rằng Giang Đông Thừa đã đi công tác nước ngoài, không có ở nhà.

Ôn Tu Văn không buồn tranh luận.

Nước mắt lã chã rơi xuống, đôi tay nhỏ nhắn bấu chặt lấy áo anh, không chịu buông.

Anh nhẹ nhàng dỗ dành nhưng Giang Từ Vãn chỉ càng ôm chặt hơn, không chịu rời.

Giang Từ Vãn bất ngờ nhét đôi đũa vào tay anh:“Thử thêm đi, đậu hũ không cay đâu.”

Anh vừa định mở miệng giải thích thì đã bị giọng nói tức giận của Giang Từ Vãn cắt ngang:

Nhưng anh không ngờ, sự dung túng nhỏ bé này lại phải trả cái giá không hề nhỏ.

Chương 90: Thế giới 3 (đọc tại Qidian-VP.com)

Giang Đông Thừa đứng một bên, ánh mắt nặng nề nhìn cảnh trước mặt.

“Tôi còn muốn ăn! Tôi còn chưa ăn no đâu!”

Đêm khuya.

Giang Đông Thừa lặng lẽ quan sát, ánh mắt sâu thẳm như đang cân nhắc điều gì.

Nếu Giang Từ Vãn thật sự yêu Ôn Tu Văn… Ông sẽ tôn trọng lựa chọn của con gái.

Chẳng lẽ cô thật nghĩ anh thích ăn đồ người khác đã ăn thừa?Nếu không phải vì cô từ trước đến nay luôn ép buộc, anh đâu có phản xạ như vậy.

Đến lúc chỉ còn lại một chút cuối cùng, cô cố ý gắp một viên lên, đưa ra trước mặt anh, giọng điệu đắc ý: “Anh có muốn ăn không? Nể tình anh vừa mới đi mua đồ cho em, em chia cho anh một miếng nhỏ.”

Ôn Tu Văn liếc nhìn cô, nhướng mày một lời vạch trần:“Thật ra ban đầu cũng chỉ còn lại một chút, em cố ý phải không?”

Giang Từ Vãn uống xong, lần này cũng chẳng để anh bón, chỉ cúi đầu gắp thêm một viên, lầm bầm: “Lần sau không được cướp của em nữa.”

Giang Từ Vãn như vớ được cọng rơm cứu mạng, nhào ngay vào lòng anh, khóc nức nở: “Ô… đau quá… phải làm sao bây giờ…”

Cuối cùng, anh thở dài, giọng bất đắc dĩ:“Cùng lắm mua thêm nửa bát thôi. Nếu không nghe lời, anh sẽ nói cho Giang thúc biết.”

Bao nhiêu năm nỗ lực, chẳng phải cũng chỉ vì con có thể sống theo ý mình, không phải chịu ràng buộc bởi những cuộc hôn nhân lợi ích hay áp lực gia tộc sao?

Ôn Tu Văn đành nhận lấy nhưng vừa mới ăn được hai miếng, cô đã la lên:

Uống thuốc xong, cơn đau dần dịu đi. Cô mệt mỏi ngủ thiếp trong vòng tay Ôn Tu Văn, vẫn nắm chặt áo anh không buông.

Ôn Tu Văn khẽ vuốt lưng cô, giọng trầm ấm:“Đừng sợ. Nghe lời, để bác sĩ xem trước đã.”

Ôn Tu Văn còn chưa kịp phản ứng, đôi đũa mang theo hơi ấm đã chạm tới môi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 90: Thế giới 3