Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 147: Nghĩ quẩn?
“Anh này, anh Thạch liệu có bị…” – Nga thì thầm bên tai Hoàn. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Suỵt! Không có vấn đề gì đâu, em không cần phải để ý đến nữa.” – Hoàn chen lời vào. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thì ra vừa rồi để không bị người khác phát hiện ra Tiểu Hoa tồn tại Sơn vẫn luôn dùng truyền âm để nói chuyện. Nhưng khi nãy bàn luận vụ phân chia tinh hạch với Tiểu Hoa, Sơn trong vô thức có mấy lần nhổm lên nhổm xuống, như đang cãi nhau với người khác, nhưng lại không hề mở miệng. Từ góc nhìn của hai người Hoàn và Nga đang ở trong góc phòng thì phải nói là khá kỳ lạ. Nga thấy vậy còn nghĩ Sơn gặp vấn đề gì, chỉ là chưa mở miệng ra thắc mắc xem có phải cậu lên cơn động kinh không thôi. Hoàn thì khác hơn, tuy vẫn thấy Sơn như vậy khá kỳ lạ, nhưng anh cũng không bình luận gì, chỉ nhắc nhở Nga cứ kệ Sơn đi, họ cứ quản việc của mình là được. Dù sao trong suy nghĩ của Hoàn, mấy người tài giỏi thường sẽ có một số điểm kỳ lạ, cổ quái khác với người thường. Cũng may mà hành động “kỳ lạ” này của Sơn cũng không diễn ra lâu, chỉ vài phút rồi cậu lại bất động như đã nằm ngủ rồi vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sơn cũng không để ý đến hai người kia, sau khi tán gẫu xong với Tiểu Hoa, cậu lại suy nghĩ đến vấn đề tu luyện. Chẳng là từ sau khi đột phá đến cảnh giới Khai Mạch, cùng với tu luyện và chiến đấu một thời gian, Sơn cảm thấy hình như mình lại sắp đột phá rồi. Phải nói là tăng cấp cảnh giới bây giờ của Sơn khá mù mờ, vì đã không còn theo được lối mòn mà sư phụ đã vẽ lại nữa. Nhưng để cho bản thân theo dõi được quá trình tăng trưởng tu vi qua từng cột mốc nhất định, Sơn vẫn tạm thời dùng tầng như lúc còn ở cảnh giới Khí Cảm để phân chia các tiểu cảnh giới. Lấy lúc mới đột phá vì tầng thứ nhất, bây giờ nếu đột phá sẽ bước sang tầng thứ hai, về sau sẽ là các tầng cao hơn, cho đến khi gặp bình cảnh của cảnh giới lớn tiếp theo. Tạm thời là như vậy, sẽ có bao nhiêu tầng thì Sơn chưa biết, nhưng dựa theo như trên thì Sơn đã ở Khai Mạch tầng thứ nhất viên mãn. Nếu như là ở cảnh giới Khí Cảm, vượt qua các tiểu cảnh giới khá dễ dàng, gần như là thuận lý thành chương, chỉ có lúc đột phá lên tầng thứ bảy thì có hơi nâng độ khó lên một chút thôi. Bây giờ ở cảnh giới Khai Mạch, lúc mà Sơn muốn đột phá lên tầng thứ hai thì lại không có thuận lợi như vậy. Cứ lúc dồn hết chân nguyên muốn phá tan bình cảnh thì lại bị kẹt lại, cảm giác khá giống như lúc muốn đột phá lên cảnh giới Khai Mạch, nhưng lại không có cái áp lực độ khó như trước. Như đã nghĩ đến từ trước, tu vi tăng lên cũng cần nhờ vào việc khai mở dựa theo đoạn kinh mạch mới kia mà không chỉ là hấp thu linh khí chuyển hoá thành chân nguyên. Sơn đã thực hiện theo, đoạn kinh mạch mới cũng thực sự đã kéo dài ra thêm một đoạn nữa, và bây giờ cũng đã không thể mở ra thêm nên cậu mới nghĩ đến muốn đột phá, nhưng là vẫn chưa được. Nghĩ ngợi một hồi, Sơn chỉ có thể nghĩ đến một cái khả năng, muốn đột phá lại phải sử dụng cách thức cũ mà cậu may mắn khám phá ra, hay là nói phải kích thích để có thể mở rộng đoạn kinh mạch mới kia ra. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.