Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 17: Bắt nạt kẻ yếu

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17: Bắt nạt kẻ yếu


Ngoài miệng thì là như thế, nhưng trong lòng Sơn cũng không thoải mái lắm. Lúc nãy lên cơn nóng giận nên ra tay dứt khoát, bây giờ hơi bình tĩnh lại Sơn tự thắc mắc không biết là mình có độc ác quá không. Là người từng trải, lão Thạch cũng đoán được đại khái lúc này Sơn đang nghĩ những gì. Dẫu sao đã từng là người bình thường, mới bước lên con đường tu luyện không bao lâu, trước đây Sơn chỉ mới g·iết qua xác sống, không có ảnh hưởng tâm lý gì, nhưng lần này lại thực sự là lần đầu tiên g·iết người, còn giữ được bình tĩnh như bây giờ cũng không phải là dễ rồi.

“Nếu là mấy ngày trước thì đúng là như vậy, nhưng bây giờ thì khác rồi.” – Sơn vừa nói vừa thu kiếm ra sau lưng, sau đó làm ra vài thủ ấn – “Để tao cho mày thêm một tin vui.”

“Sao lại có thể, thực lực này rõ ràng đã là hạng D rồi, trên thẻ định danh mày chỉ là hạng E thôi mà.” – Anh Biên khó nhọc chống người dậy, kinh hãi kêu lên.

“Lại nói muốn g·iết tao, xin lỗi, e rằng chúng mày không có bản lĩnh làm được, bây giờ việc của chúng mày là lo lắng cho tính mạng của mình trước đi.”

“Anh họ tao giữ chức vụ cao trong đoàn Chiến Thần, nếu mày dám g·iết tao, mày sẽ bị truy lùng đến c·hết, kể cả người quen của mày tại căn cứ cũng không được sống yên đâu.” – Thấy Sơn vẫn không dừng lại, Hắc ca chỉ có thể lấy thân phận anh họ mình ra đe doạ, hy vọng đối phương biết khó mà lùi bước. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Nhờ hai anh giúp em xử lý thằng nhãi này, giữ lại cho nó một hơi được thì càng tốt.” – Hắc ca quay sang nói với anh Biên.

Sơn làm như không nghe thấy lời hắn nói, vung kiếm lên tiếp tục đi đến.

“Hừ, mày nghĩ tao không đề phòng thực lực của mày sao? Tao cũng không ngu đến mức nghĩ mình có thể giải quyết được người có thể tự mình hạ được hai con biến dị cấp thấp. Nên tao đã mời được anh Biên cùng anh Kim từ đoàn Chiến Thần lững lẫy ra hỗ trợ đây.”

“Vậy thì mày càng phải c·hết, giữ mày lại chỉ để gây hại cho loài người, muốn cầu xin thì xuống âm phủ mà cầu xin diêm vương giảm nhẹ tội cho mày đi.”

“Tin vui là tao cũng không chỉ có một năng lực.”

“Nếu có kiếp sau thì đừng làm việc xấu nữa.”

“Sư phụ dạy phải, nghĩ lại thì cái lũ mất dạy này cũng chả phải loại tốt lành gì, việc chặn đường c·ướp c·ủa, thậm chí là diệt khẩu như này làm chắc cũng không ít, chúng có c·hết cũng chưa hết tội. Sao con phải áy náy vì ra tay với bọn chúng cơ chứ.” – Sơn kiên định đáp lại.

“Anh, đại ca, không là vị đại hiệp này xin hãy tha cho chúng tôi một mạng, chúng tôi cũng chỉ là bị người sai sử, nên mới làm ra hành động thế này.”

Sơn cũng không nhiều lời nữa, cậu rút kiếm ra rồi lao nhanh như một cơn gió về phía đoàn người Hắc ca. Vốn nghĩ thực lực của mình đã tăng lên khá nhiều từ lần trước đụng mặt, kể cả khi thương thế chưa khỏi hẳn, chẳng sử dụng chân nguyên Sơn cũng có thể dễ dàng tiêu diệt cả lũ này. Nhưng hai thanh đao ngắn đột nhiên vung ra vừa kịp cản trở lại kiếm này của Sơn không chém vào đám người đằng sau.

“Không việc gì phải áy náy hay e ngại, người tu luyện chúng ta không phải chịu ước thúc hay gánh vác gì từ pháp luật, luật lệ thông thường huống chi là trong cái thế giới hỗn loạn này. Lại nói nếu có người không biết tốt xấu cản trở con nhiều lần thì cũng không thể cứ mãi nhân từ được. Tất nhiên ta không bảo con phải phạm vào g·iết chóc không cần thiết, nhưng tuỳ vào đối tượng hãy xem xét có nên ra tay hay không, nếu đã quyết định ra tay thì phải dứt khoát.” – Lão Thạch truyền âm cho Sơn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nói xong Sơn quay sang nhìn những người còn lại, ánh mắt mang theo sát ý không hề che giấu chút nào, tiếp đấy từ từ bước đến. Đám người bị cảnh tượng kinh hoàng lúc nãy làm cho sợ mất mật, đến chạy cũng không chạy được nữa, có người còn không tự chủ được đái cả ra quần. Cũng có người nhanh chóng quỳ xuống cầu xin tha thứ:

“Thì ra là như vậy, tâm lý quá vặn vẹo rồi.” – Sơn gật đầu một cái – “Lúc trước là tao không muốn phiền phức nên đã nhường mày một viên tinh hạch, cũng không tìm mày gây sự, ngược lại là mày lại muốn mạng của tao, mày thật hết thuốc chữa rồi.”

Sau đó Sơn chém ra vài kiếm, từng người lần lượt bị từng đường kiếm lướt qua mà bỏ mạng, cuối cùng chỉ còn lại duy nhất Hắc ca có thực lực mạnh nhất, lại kịp giơ lên cây chuỳ của mình đỡ lại nên vẫn còn sống. Nhưng dư lực từ một kiếm này đã chấn gãy chuỳ của hắn đồng thời đẩy hắn ra phía xa, máu tươi từ miệng hắn văng ra tứ phía.

“Đừng g·iết tao, mày muốn thứ gì tao cũng cho mày.”

“Cậu cứ yên tâm, có hai anh ở đây, hôm nay chính là tử kiếp của thằng nhãi này rồi.” – Anh Biên tự tin làm ra đảm bảo. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Đoàn Chiến Thần sao? Nói chung cũng là cùng một giuộc với nhau, đáng chém.” – Sơn lạnh giọng nói.

“Khà khà, nghĩ cũng hay quá nhỉ? Còn dám đe doạ chúng tao. Đừng tưởng dựa vào tốc độ vừa rồi của mày là có thể qua mặt được anh em bọn tao.” – Lời này là xuất phát từ anh Biên vẫn đứng bên cạnh quan sát, kiếm của Sơn đúng là do hắn cùng người tên Kim liên hợp chặn lại.

Hắc ca cũng bị cử động bất ngờ của Sơn làm cho sợ hết hồn, còn không đợi đáp lại đã t·ấn c·ông rồi sao? Hắn sau khi được anh Biên chắn lại đòn t·ấn c·ông thì cũng đỡ sợ hơn, còn làm ra khuôn mặt đắc chí:

Sơn cũng nghĩ thấu rồi, ở thế giới mạnh được yếu thua này làm người tốt là không thể nữa rồi, nếu người ta không làm gì mình thì thôi, nếu đã động chạm đến mình chẳng lẽ mình lại vẫn phẩy tay cho qua, nếu có người muốn s·át h·ại mình, chẳng lẽ lại để mặc cho người chém g·iết. Vì vậy tàn nhẫn một chút vẫn là cần thiết, tàn nhẫn để bảo vệ được cho bản thân cũng như là người quan trọng với mình. Tất nhiên vẫn là phải trên quan điểm không lạm sát người vô tội, t·rừng t·rị kẻ có tội, người không phạm ta ta không phạm người. Làm rõ suy nghĩ, quan điểm của mình sau, Sơn cảm giác đầu óc, tâm lý nhẹ nhàng, thanh minh hẳn ra, suy nghĩ thông suốt, thấu triệt hơn, thậm chí một số vấn đề chưa giải đáp được về công pháp, về quá trình tu luyện cũng như pháp thuật đều sáng tỏ không ít. Đây là dấu hiệu của tâm cảnh đề thăng, tâm cảnh càng đề thăng thì sau này việc tu luyện của Sơn sẽ càng thuận lợi hơn.

Lời đe doạ cũ mèm này cũng dám nói ra, còn có tác dụng nữa sao? Sơn lại lạnh lùng lên tiếng:

“Ha ha, được, trước khi mày c·hết tao sẽ làm người tốt một lần, giải đáp cho mày. Vốn tao cũng chỉ định chặt của mày một tay, một chân để cảnh cáo, nhưng bản mặt cùng ngữ điệu của mày làm tao cực kỳ ghét, nên tao thay đổi chủ ý. Câu trả lời như thế đã đủ làm mày hài lòng chưa?” – Hắc ca cười lớn đáp lại. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Mày khá lắm, cũng đủ tàn nhẫn đấy, nếu không phải mày đối nghịch với tao thì tao cũng định thu mày làm lão nhị của đội rồi.” – Hắc ca ngược lại là cười, nhưng nụ cười này lại hơi vặn vẹo khó nhìn – “Nhưng hôm nay mày chắc chắn phải c·hết.”

“Quá muộn rồi!” – Sơn lắc đầu, chân cũng không dừng lại.

Bỏ lại câu nói này, Sơn tiện tay thu hồi hết số tinh hạch có trên người bọn chúng, cuối cùng phóng ra hàng loạt cầu lửa thiêu sạch sẽ xác c·hết cùng v·ũ k·hí phương tiện, để tránh để lại hậu hoạ về sau cậu còn kiểm tra lại xung quanh các toà nhà khác xem còn bỏ sót tên nào không. Làm xong hết những việc này, Sơn xoay người trở lại toà nhà trú ẩn, cậu muốn chữa khỏi v·ết t·hương còn lại, trở về trạng thái tốt nhất, đêm nay cậu muốn tái chiến với lũ đã làm cậu chịu thiệt đêm qua.

Một q·uả c·ầu l·ửa nhanh chóng được tạo ra tại lòng bàn tay Sơn, tiếp đó được Sơn ném ra bay thẳng vào người anh Biên, anh Biên còn chưa kịp phát ra tiếng kêu đã bị ngọn lửa dữ dội tản ra toàn cơ thể, không đến năm giây đã bị đốt cháy thành một đống tro. Người tên Kim thấy vậy cũng không còn ý định phản kháng nữa, lập tức quay người co giò lên chạy, nhưng chỉ được vài bước thì đã dừng lại rồi, tiếp đấy thân một hướng, chân một hướng đổ ầm xuống đất. Hắn đã bị lưỡi dao gió của Sơn kết thúc tính mạng ngay lập tức.

Chương 17: Bắt nạt kẻ yếu (đọc tại Qidian-VP.com)

“Tao có một thắc mắc, muốn mày giải đáp trước.” – Sơn không vội ra tay, mà là hỏi lại Hắc ca, cậu muốn tìm hiểu một chút về tâm lý của những tên như thế này – “Tao cũng chỉ là giữ lại một nửa số tinh hạch mà bọn mày muốn c·ướp, cũng không làm gì tổ đội chúng mày, sao mày lại muốn lùng sục g·iết tao đến vậy?”

“Thì ra là mày ở đây, mày làm tao tốn rất nhiều thời gian đi tìm đấy.” – Hắc ca sắc mặc âm trầm lên tiếng – “Mày làm gì thằng kia rồi?”

Nói rồi Sơn vung nhẹ lưỡi kiếm lướt qua cổ Hắc ca, lưỡi kiếm cắt ra một khe hở lớn trên cổ, máu tươi bắt đầu không tự chủ được ồ ạt chảy ra ngoài. Hắc ca chỉ biết dùng hai tay bịt cổ lại, ánh mắt căm phẫn cùng không cam tâm nhìn chằm chằm vào Sơn, cuối cùng ngã ra đất tắc thở. Đến đây, cả đội Gấu Đen toàn đoàn bị diệt.

“Ồ, còn có người khác mạnh hơn trong đội ư?” – Sơn ngạc nhiên lên tiếng.

“Đừng lại gần tao, tránh xa tao ra...” – Thấy Sơn tiến về phía mình, Hắc ca hoảng loạn kêu lên.

Sơn dẫn thêm một luồng chân nguyên vào kiếm, làm uy lực kiếm này đột nhiên bạo phát, trong nháy mắt chặt gãy lưỡi đao cả hai người kia, uy lực lớn đẩy bay hai người ngã ngửa ra xa.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17: Bắt nạt kẻ yếu