Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 19: Tiêu diệt mèo biến dị, nguy hiểm tới
Con mèo này cũng không hùng hổ lao vào t·ấn c·ông mà lại đứng đấy nhìn Sơn chằm chằm, cái đuôi dài của nó thì bắt đầu ngoe nguẩy liên tục. Sơn cũng không biết nó đang muốn làm gì nữa, cậu nghĩ: “Mình có nên chủ động t·ấn c·ông không? Hay là nó muốn nhử mình t·ấn c·ông trước?”
“Thì ra là vậy. Cũng không biết có còn thú biến dị hay xác sống mạnh mẽ nào đến không nữa?”
“Bây giờ về nơi trú ẩn tranh thủ hồi phục lại chân nguyên, thể lực đi, mai chúng ta tiếp tục lên đường.” – Tiện tay thu hồi trận pháp, lão Thạch nhắc nhở Sơn.
Lúc Sơn đang do dự không biết có nên t·ấn c·ông không thì con mèo đột nhiên biến mất tại chỗ, nó lại dùng trò này rồi! Đằng nào cũng không nhìn thấy nó đâu, Sơn liền nhắm mắt lại để tập trung nghe tiếng động. Nhưng chỉ khi con mèo giơ móng vuốt ra vồ lấy Sơn thì tiếng xé gió mới làm cậu nghe ra được nó đang ở hướng nào, lúc ấy thì cũng chỉ kịp xoay kiếm ra đỡ thôi, có khi cũng còn không kịp đỡ nữa huống chi là muốn phản công. Con mèo di chuyển quá nhẹ nhàng, gần như không có tiếng động mấy, cơ thể nó lớn vậy nhưng lai cực độ linh hoạt, nó thay đổi hướng liên tục t·ấn c·ông. Có mấy đòn là Sơn còn dùng kiếm chặn lại được, còn lại sẽ đánh trúng cơ thể cậu, cũng may là có áo của lão Thạch hộ thân nên cơ bản là không b·ị t·hương, nhưng cứ bị động nhận đòn thế này không phải là cách hay.
Chỉ vài giây sau, một vài tiếng gào thét kinh hoàng vang lên làm cho Sơn giật thốt, cậu căng mắt ra nhìn nhưng lại không hề thấy bất cứ thứ gì đã tạo nên âm thanh kia.
“Hoả thuật lên!”
Sơn ngạc nhiên ngẩng đầu lên, quả thật là có vài cái bóng lớn đang đứng trên các thanh thép chìa ra phía ngoài, cậu đang muốn nhìn kỹ là thứ gì thì những cái bóng đó lần lượt biến mất. Khi xuất hiện lại thì đã ở trên mặt đất rồi, quan sát kỹ thì hình như bọn này là một loại báo biến dị, thân thể to lớn nhưng di chuyển hết sức nhẹ nhàng, tốc độ chắc chắn là nhanh hơn con mèo biến dị kia rất nhiều, Sơn còn không thể quan sát được bọn này đến đây từ lúc nào nữa, bây giờ bọn nó đứng tại vị trí chỉ cách Sơn chưa đến mười mét. Khí tức bọn chúng phát ra quá mạnh mẽ, yếu nhất cũng phải mạnh hơn con mèo kia, lại có đến ba con liền, hình như là chúng đang tìm kiếm gì đó, chắc hẳn là bị trận đánh lúc nãy thu hút đến rồi. Sơn âm thầm kinh hãi: “Chẳng trách sư phụ lại đột ngột làm ra những hành động như vậy, không nhanh thì c·hết là chắc.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Qua vài phút, ba con báo biến dị sau khi lùng sục khắp cả công trường mà không có thu hoạch gì thì cuối cùng đã bỏ đi. Để cho chắc ăn, Sơn vẫn ngồi yên trong trận pháp một lúc nữa.
Sơn lập tức thu kiếm lại, sau đó vận chuyển một phần chân nguyên trải ra khắp xung quanh cơ thể, xong rồi cậu bắt đầu kết ấn của hoả cầu pháp thuật, nhưng lại không thấy bất kỳ q·uả c·ầu l·ửa nào hiện lên. Nhưng ngay khi tiếng xé gió tiếp theo vừa mới phát ra thì Sơn đã hét lên: (đọc tại Qidian-VP.com)
“Con cũng không cần quá lo lắng như vậy đâu, có trận pháp này của ta, trừ khi là tinh hạch dùng hết, hoặc lũ báo này biết tu luyện đến cảnh giới cao hơn, trên cơ bản chúng là không thể phát hiện ra được tung tích của con đâu.”
“Không t·ấn c·ông vật lý thông thường được thì thử pháp thuật xem sao.” – Sơn lẩm bẩm.
“Con thấy chân nguyên của mình vẫn đang bị rút dần ra rồi hoà vào trận pháp, vậy thì có tác dụng gì không? Với cả trận này có những khả năng gì ạ?”
“Ồ, sử dụng chân nguyên dẫn dắt hoả thuộc tính bao quanh cơ thể, đợi con mèo này lao đến mới kích phát ngọn lửa để đốt nó, khá sáng tạo.” – Lão Thạch nhận xét – “Con mèo này không có cách để d·ập l·ửa thì nó đi đời chắc rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Chẳng lẽ chúng mẫn cảm với tinh hạch của thú biến dị, sư phụ thấy có thể không?”
“Con đã biết, sư phụ.”
Sơn nghe thấy vậy thì cũng hơi hoảng hốt, cậu ngay lập tức làm theo lời sư phụ, nhanh chóng ngồi xuống rồi đưa tay ra trước, chân nguyên dần dần được dẫn về hai tay. Thấy vậy lão Thạch cũng lấy ra viên linh thạch còn thừa hôm trước, rồi rút chân nguyên từ tay Sơn ra bắt đầu vẽ lên các ký hiệu huyền ảo, lão vẽ cực kỳ nhanh chóng, thuần thục, chỉ vài giây là đã hoàn thành rồi. Lão liền ném nó lên trên đầu, đồng thời ném ra một loạt tinh hạch cấp thấp đã thu được hôm qua ra, sau đó kết ấn chú, một màn chắn mỏng đột nhiên được tạo ra, lấy viên linh thạch trên đầu Sơn làm trung tâm, bán kính chỉ hơn một mét bao phủ lấy hai người. Nếu nhìn từ bên ngoài sẽ thấy thân ảnh của Sơn đang dần dần bị mờ đi, cuối cùng là biến mất không còn tăm hơi, khung cảnh xung quanh cũng theo đó yên tĩnh trở lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sơn nghe thấy lời sư phụ thì cũng bớt lo lắng hơn, nhưng để cho chắc ăn cậu vẫn cẩn thận truyền âm hỏi lại:
Bọn báo này bắt đầu ngửi ngửi xung quanh, di chuyển chậm rãi tứ phương bát hướng, thậm chí có một con đã đến rất gần màn chắn trận pháp rồi, chỉ cách khoảng một mét nữa thì nó xoay đầu đi về hướng khác. Sơn thấy con báo này đổi hướng thì cũng thở nhẹ ra một chút, mồ hôi chảy ra ướt đẫm lưng áo. Lão Thạch thấy đồ đệ lo lắng như vậy thì truyền âm giải thích:
Ngay lập tức xung quanh Sơn một ngọn lửa lớn đột nhiên bùng cháy lên, ngọn lửa này cũng không đốt vào người cậu mà chỉ cháy xung quanh. Con mèo biến dị đang di chuyển tốc độ cao nên không chuyển hướng kịp, nó vừa chạm vào màn lửa thì đã bị lửa bén vào lông rồi. Cứ như vậy ngọn lửa bắt đầu lan đến các vị trí khác trên cơ thể con mèo, tốc độ cực kỳ nhanh, chẳng đến mấy giây đã lan ra cả người nó rồi.
“Nhiều khả năng là không đâu, khi chọn khu vực này cho con tập luyện ta đã cảm nhận cẩn thận, sẽ không có loài nào quá mạnh mới phải, nhưng biến số lại xuất hiện liên tục. Đầu tiên là con mèo biến dị, có thể tránh thoát cảm giác của ta, giờ là đến lũ báo này, chúng ở khá xa khu vực chúng ta, nhưng không hiểu sao chúng lại đánh hơi ra đến địa phương này, quá kỳ lạ rồi.”
“Trận này là do ta kết hợp nhiều loại trận cơ bản lại với nhau và tăng cường chúng lên, trận giúp che giấu mọi âm thanh, hình ảnh bên trong, thậm chí cả mùi, ngay cả cảm giác hiện diện cũng bị trận pháp giữ lại. Nhưng hiệu quả là tốt nhất khi người trong trận không di chuyển, kèm thêm dẫn chân nguyên vào trận pháp sẽ giúp trận duy trì tốt hơn là chỉ sử dụng tinh hạch.” – Lão Thạch trả lời.
Sơn đáp lại phải, chiến đấu cùng duy trì trận pháp một lúc, cơ thể cậu cũng mệt mỏi rồi, với cả Sơn cũng không muốn ở đây một chút nào nữa, quá nguy hiểm. Thế là hai người nhanh chóng trở về nơi trú ẩn, chuẩn bị sẵn sàng cho hành trình tiếp theo.
“Đừng nói bất cứ thứ gì, mau ngồi xuống vận chuyển chân nguyên lên hai tay, có quái vật mạnh mẽ sắp xuất hiện.”
“Cái này cũng có khả năng, dù sao thế giới này còn quá nhiều thứ bí ẩn, chúng ta cũng chỉ có thể dần dần tìm hiểu đến thôi.” – Ngừng một chút, lão Thạch lại lên tiếng – “Ta khuyên con, lần tiếp theo về căn cứ nên đổi một thân phận khác đi, thân phận bây giờ không còn phù hợp nữa, sau đó tìm xem có thông tin hay ghi chép liên quan đến các loại xác sống, thú biến dị hoặc năng lực giả, tài nguyên… không, như vậy sẽ tốt hơn là mù mờ như bây giờ.”
Đúng là như vậy, con mèo cũng chỉ giãy giụa, kêu gào được một tí nữa rồi im bặt không động đậy gì nữa, chỉ còn tiếng bập bùng từ ngọn lửa làm nốt phần việc còn lại của nó. Lão Thạch định nhắc nhở Sơn thu viên tinh hạch do con mèo để lại rồi trở về luôn, nhưng lão lại trợn mắt lên, hút viên tinh hạch về tay, sau đó giơ tay về hướng Sơn đẩy một phát. Sơn chưa kịp phản ứng thì đã bị một lực đạo cực mạnh đẩy văng về một góc của công trường. Tuy không b·ị t·hương gì nhưng Sơn thật không hiểu sư phụ làm vậy là để làm gì, đang muốn lên tiếng hỏi thì lão Thạch đã xuất hiện ngay trước mặt cậu rồi làm ra truyền âm:
“Bọn nó đang ở trên giàn giáo trên đầu chúng ta kìa.” – Lão Thạch truyền âm cho Sơn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.