Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 32: Khí thế

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 32: Khí thế


“Xem ra kiếp này của mày vẫn chưa phù hợp rồi! Để tao giúp mày giải thoát đi.” – Rồi lão quay sang nói với Sơn - “Bây giờ ta sẽ đại chiến với nó, con quan sát một chút, có lẽ sẽ có ích cho con sau này.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nói rồi lão lập tức nổi lên giữa không trung, toàn thân lão bắt đầu tản mác ra khí tức cường đại đáng sợ, Sơn cảm tưởng như cả tinh cầu này cũng phải rung lắc theo vậy, không khí xung quanh cũng bị ép đến mức phát ra t·iếng n·ổ đôm đốp, toàn bộ tầng mây quanh căn cứ cũng bị chấn cho tản ra bay tứ tung. Đây mới chỉ là phần sức mạnh còn lại của một đạo ý thức lão Thạch lưu lại thôi đấy. (đọc tại Qidian-VP.com)

Những tiếng di chuyển, gào rú inh ỏi từ xa vang vọng về phía căn cứ, sau một đêm lo lắng chuẩn bị, cuối cùng đến sáng thú triều cùng đuổi đến rồi. Sơn bị những tiếng gầm rú kia làm cho sực tỉnh dậy, cậu chẳng biết mình đã ngủ quên từ lúc nào. Sơn đang quay bốn phía để tìm kiếm bóng dáng sư phụ, cậu rất sợ sư phụ cứ thế mà đi mất. Vừa quay qua phía cửa sổ thì Sơn cuối cùng cũng thấy bóng lưng đó. Lão Thạch quay lại cười với Sơn:

Chỉ mười mấy giây sau, phi kiếm đã đưa hai người đến vị trí cao nhất trên tường phòng thủ của căn cứ rồi. Lúc này trên tường có một số người lính đang đứng tại vị trí phòng thủ, khi nhìn thấy có hai người đứng trên kiếm hạ xuống thì họ vừa kinh ngạc vừa lo lắng, tất cả lập tức chĩa s·ú·n·g về phía hai người. Một người trấn định hô to:

“Grào!”

Chương 32: Khí thế (đọc tại Qidian-VP.com)

Lão Thạch cũng không để ý đám lính nữa, lão đứng chắp tay sau lưng, tiếp tục chờ đợi đối thủ xuất hiện. Chỉ mấy phút sau, một cái bóng khổng lồ chợt hiện lên từ phương xa, tiếng gào thét cực lớn cũng là từ nó phát ra. Bình thường người ta sẽ coi thường tốc độ di chuyển của thứ lớn như thế này, nhưng con quái vật này thì khác, nó di chuyển lại cực kỳ nhanh, chỉ mười mấy hơi Sơn đã thấy nó tiến sát lại tương đối rồi. Lúc này nó cuối cùng cũng lộ ra hình dáng thật rồi, Sơn kinh ngạc phát hiện nó lại trông có khá nhiều đặc điểm của loài chuột, từ tai đến mũi rồi ria, lại cả kiểu dáng chân của nó nữa. Chỉ là ngoài bộ vuốt kỳ lạ, nó còn to đến mức không tưởng, Sơn chưa từng thấy loài vật gì từng tồn tại trên Địa Cầu có thể to bằng nó, nhìn nó có khác gì một ngọn núi di động đâu. Nó đi đến một khoảng cách nhất định với căn cứ thì đột ngột dừng lại, sau đó nó nhìn thẳng về phía vị trí Sơn đang đứng, chính xác là nhìn về lão Thạch, trong con mắt đỏ ngầu của nó hiện lên tí ti ánh sáng. Đám thú biến dị xung quanh cũng tự động dừng lại tẽ sang hai bên, không dám tiến lên nửa bước.

Có thể nghe ra được trong giọng nói của lão Thạch có chút kiêu ngạo, đây là xuất phát từ thực lực cường đại, rất tự tin không sợ đối mặt với thứ kia. Lão muốn trước khi đi biểu diễn cho đồ đệ xem một phần thực lực của bản thân, đồng thời muốn cho Sơn nhìn xem có thể nhận được chút cảm ngộ nào không. Sơn nghe được lời này của sư phụ thì cũng có chút buồn mang mác, nhưng cùng với đó cậu cũng cảm nhận được ý chí hào hùng của sư phụ. Cuối cùng cậu gạt bỏ đi những ý nghĩ buồn kia, làm cho tâm trạng của mình phấn chấn lên.

Tất nhiên con chuột không đáp lại, con mắt nó lại bắt đầu đỏ rực lên, dường như nó đang xúc thế chuẩn bị t·ấn c·ông rồi. Sơn cũng bán tín bán nghi, không biết tại sao sư phụ lại nói những lời ấy với con chuột quái vật này. Lão Thạch nhìn thấy tình huống con chuột kia thì hơi thở dài: (đọc tại Qidian-VP.com)

Ông không chắc chắn là có đúng hay không, nhưng nhiều khả năng là lũ thú biến dị kia bị thu hút bởi vật mà ông đã mang về, chứ không thể nào có chuyện trùng hợp đến mức này được.

“Mày có còn nhận ra tao không? Sao bây giờ mày lại thành hình dáng như vậy rồi? Có lẽ mày sống ở thế giới này không được tốt lắm.” – Lão Thạch đột nhiên hướng con chuột nói lớn, tựa như gặp lại người quen cũ đang hỏi thăm sức khoẻ vậy.

“Hai người thuộc đơn vị hay đoàn đội nào? Có biết là nếu không được cho phép thì không thể lên đây được không?”

Bây giờ đang là buổi đêm rồi, nhưng cả căn cứ Bạch Hổ lúc này lại cực kỳ ồn ào, huyên náo, tiếng chuông báo động kêu lên inh ỏi. Ngoài đường thì người người lũ lượt qua lại, người thì chuẩn bị vật tư, người thì tập hợp lực lượng, có người lại âm thầm rời khỏi căn cứ bằng con đường khác. Trong nhà thì phần lớn là những người dân thường hoặc năng lực thấp, ai ai cũng lo lắng bất an, người thì trốn trong phòng không ra, người thì khóc lóc ầm ĩ, người thì chắp tay cầu nguyện cho qua đi tai kiếp lần này. Trần đại tướng đang đứng từ cửa số quan sát, nhìn thấy khung cảnh hỗn loạn này ông cũng chỉ biết lắc đầu thở dài. Ông tự nói:

“Chỉ huy có lệnh, để hai người này tuỳ ý hành động, còn lại trở về vị trí gác.” – Sau đó quay sang phía lão thạch cùng Sơn nói – “Mời hai ngài tuỳ ý.”

“Không, là do ta đã quá chủ quan không xây dựng được lực lượng đủ mạnh mẽ bảo vệ được căn cứ này. Hơn nữa… mà thôi bỏ đi.” – Đại tướng đang nói dở thì chợt ngắt lời. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đằng xa toàn bộ cấp cao của q·uân đ·ội cùng các đoàn đội lớn cũng đã nhìn thấy động tĩnh bên này. “Quá kinh khủng!” – Đây là lời duy nhất họ có thể nói ra để miêu tả được cảnh tượng lúc này. Đến đây, trận chiến kinh thiên động địa có thể coi là bậc nhất trong lịch sử Lục Vân Tinh sắp sửa diễn ra rồi.

“Vậy thì đi thôi!”

“Ta là người sẽ giải quyết đám rắc rối kia, còn đây là đồ đệ ta, cấm các ngươi làm phiền đến ta hay nó, nếu không thì đừng trách ta không khách khí.” – Lão Thạch quay lại nói với đám lính gác, ngữ khí cứng rắn không cho phép làm trái.

Lão Thạch gật đầu nói, sau đó phất tay một cái, thanh kiếm Sơn vẫn hay dùng bay ra từ ngọc lưu trữ, bay xuống dưới sát mặt sàn, sau đó hoá lớn hơn một chút. Lão ra hiệu cho Sơn đứng lên kiếm cùng mình, sau đó hai người dùng một tốc độ không tưởng đâm nát bức tường trước mặt, lao v·út về phía hướng tiến đến của thú triều. Người ngoài chỉ kịp thấy một tia sáng bắn ra từ hướng biệt thự, còn căn biệt thự thì bị lủng một lỗ to tướng ở trên tầng bốn.

Lúc này, trong căn phòng trống trải, ngồi đấy một người thanh niên, nếu người khác nhìn thì sẽ thấy cậu ta đang một mình nói chuyện, khá kỳ quái. Người thanh niên này chính là Sơn, cậu tất nhiên sẽ không nói chuyện một mình, mà là đang trò chuyện cùng sư phụ. Sơn không muốn tu luyện hay nghỉ ngơi bây giờ, cậu muốn giành một chút thời gian cuối cùng này tâm sự cùng với sư phụ. Sơn có kể lại một số kỷ niệm vui buồn trong quá khứ, cái lúc mà cậu còn bố mẹ, rồi đến lúc cậu ở với cô, xa hơn là thời gian trước lúc cậu bị ném vào thế giới này. Lão Thạch cũng ngồi ở bên cạnh, lão chỉ lẳng lặng lắng nghe Sơn giãi bày mà không lên tiếng. Sau khi cảm thấy đã giải toả đi một chút rồi, Sơn cũng muốn nghe chuyện về lão Thạch, nhưng lão đã từ chối kể lại, lão nói có một số thứ cậu sẽ biết khi cảnh giới đủ. Bây giờ lão sẽ chỉ kể lại một số chuyện lý thú mà lão nghe được qua lời kể của những người lão đã từng gặp qua.

“Vâng sư phụ, con sẽ quan sát thật kỹ thầy thể hiện.” – Giọng nói Sơn bình thường trở lại, mắt cậu còn có chút đỏ do đã khóc qua, nhưng bây giờ ánh mắt cậu lại kiên định lạ thường.

“Ngài đừng tự trách mình nữa, ngài đã cống hiến rất nhiều cho căn cứ này rồi, chỉ là tình huống lần này quá ngoài ý muốn mà thôi, ai gặp phải cũng không thể nào xử lý nổi.” – Ưng ở bên cạnh an ủi.

“Là người chỉ huy căn cứ này, thế mà ta lại vô năng không thể làm ra hành động gì thiết thực bảo vệ được nó, haizzz.”

“Tỉnh rồi hả? Thứ kia đã đuổi đến nơi rồi, mau tìm vị trí thích hợp nhìn xem sư phụ của con đại triển thần thông đi.”

“Ầm! Ầm!”

Lão Thạch vẫn cho kiếm nhẹ nhàng hạ xuống tường, Sơn mới hơi lảo đảo bước chân xuống đất, cậu lần đầu được thử cảm giác cưỡi phi kiếm, tuy rất thích nhưng thực sự là còn chưa quen được, cũng may là không bị say.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 32: Khí thế