Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 36: Chữa bệnh
Ngẫm nghĩ một lúc, Sơn chợt nhớ đến một lời sư phụ từng dạy: “Kỳ thực người tu luyện chúng ta không phải thầy thuốc hay người tinh thông y thuật gì, nhưng điểm mạnh của chúng ta lại là có chân nguyên. Nếu con dùng chân nguyên của mình đưa nó chạy dọc cơ thể, đi đến mọi ngóc ngách, kiểm tra từng bộ vị, vậy thì con hoàn toàn có thể tìm ra được cơ thể đang gặp phải vấn đề gì, từ đấy tìm ra được phương pháp hoá giải vấn đề đó. Ngoài ra còn có thể dùng cách này để tăng cường lực lượng lên một vị trí nhất định, tất nhiên nếu l·ạm d·ụng quá sẽ gây hại cho cơ thể.”
“Tỉnh rồi à em gái?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Vừa bước vào phạm vi căn nhà Sơn đã nghe ra tiếng nhai nhồm nhoàm phát ra từ căn phòng của cô bé kia rồi. Sơn đang bực bội thì sắc mặt cũng thoáng giãn ra, thì ra cậu cũng có khiếu chữa bệnh cứu người đấy chứ, cuối cùng cô bé cũng tỉnh dậy rồi, còn đang ăn bánh của cậu để lại nữa. Sơn không chần chờ nữa mà lập tức xông vào phòng nói:
“Em gái, có muốn ăn gì không? Anh mới kiếm được ít đồ ăn ngon nè.”
Người kia dừng xe lại, quan sát đằng trước một lúc, sau đó mới nhăn nhó lên tiếng:
Nghĩ một chút, năng lực giả bị thiếu năng lượng, hẳn là phải bổ sung dị năng lượng mới đúng chứ. Sơn liền lôi ra mấy viên tinh hạch đã bị cậu hút cạn linh khí, bên trong chỉ còn thuần là dị năng lượng, sau đó cậu đặt thử một viên vào lòng bàn tay cô bé, nhưng không có hiện tượng gì xảy ra. Sau đấy Sơn thử dùng chân nguyên bọc lấy viên tinh hạch, ép cho dị năng lượng về hướng bàn tay của cô bé, không ngờ lại thật có tác dụng. Dị năng lượng bị “uy h·iếp” liền chủ động chảy vào trong cơ thể cô bé, sau đó chạy dần về phía tâm năng lượng, từ đó bổ sung năng lượng cho cơ thể cô bé. Sơn cảm giác hơi thở của cô bé đã hơi ổn định một chút rồi, thấy có tác dụng Sơn liền thực hiện lại mấy lần nữa, dùng hết chỗ tinh hạch còn dư. Tiếc là đã cho anh Lưu hết rồi, chỉ còn dư lại mấy viên lẻ này thôi, muốn có thêm phải đi gặt thêm xác sống hoặc dị thú mới được. Tạm thời tình trạng của cô bé không còn nguy cấp nữa, Sơn mới lấy một gói lương khô giã nhỏ ra hoà với nước, sau đó mới cho cô bé uống vào, dùng chân nguyên hỗ trợ tiêu hoá, như vậy mới tạm ổn.
Nói rồi Sơn liền vọt vào phòng, chỉ thấy cô bé kia đang nằm co rúm người lại trong góc không giãy giụa gì, ngực phập phồng lên xuống, hơi thở gấp gáp. Sơn tiến lại gần kiểm tra xem, trán cô bé rất nóng, cả cơ thể cũng bốc nhiệt lên, dường như là đang sốt cao rồi. Sơn lập tức xé một miếng vải từ áo của mình ra, thấm một ít nước rồi lau sạch sẽ mồ hôi trên người cô bé. Làm xong những thứ này, Sơn lập tức bố trí một cái trận pháp cách nhiệt, nhằm giữ nhiệt độ xung quanh cô bé không bị lạnh đi đột ngột, tránh tiếp xúc sàn lạnh. Sơn cũng không phải bác sĩ hay thầy thuốc gì, cũng không có thuốc men chuyên trị bệnh ở đây, thực sự là cậu cũng không biết phải làm sao nữa.
“Mẹ nó chứ, con nhím biến dị mắc dịch từ đâu nhảy ra đánh lén, báo hại mình rách mất một bộ quần áo nữa.” – Sơn bực bội thầm mắng.
“Vậy thì phải ăn vào đi, như vậy mới khoẻ mạnh được, với lại em có thể coi anh như là bác sĩ cũng được, anh là đang giúp em chữa bệnh, sẽ không làm hại em đâu, đừng lo lắng như vậy.” – Sơn cũng không đùa nữa, giọng điệu nghiêm túc nhưng cũng nhẹ nhàng ôn hoà hơn.
“Chú này, lúc vào phòng người khác thì phải gõ cửa ra hiệu đi chứ, tự nhiên lù lù xuất hiện trong phòng rồi nói như vậy, báo hại người ta bị nghẹn suýt c·hết đây này.”
“Không được gọi là chú, phải gọi là anh chứ.” – Sơn lên tiếng – “Mà anh quan tâm lo lắng cho em gái thôi, thấy cơ thể thế nào rồi, còn sốt hay mệt mỏi gì không?”
Chương 36: Chữa bệnh
“Anh hứa sẽ không làm hại em, chỉ giúp em chữa bệnh mà thôi, như vậy đã được chưa?” – Sơn cười đáp lại – “Nhưng anh đã nói phải gọi anh bằng anh cơ mà.”
Chuyến này theo dõi có hơi tốn thời gian, Sơn trở lại căn nhà trú ẩn ban đầu cũng đã là xế chiều rồi, buổi tối cũng không sợ đám người kia vào thành phố, nên không cần quá lo lắng bọn họ tìm ra được chỗ này. Vừa về đến căn nhà Sơn đã cảm thấy có gì đó không đúng rồi. Từ từ tiến đến cửa căn phòng mà cô bé kia đang trú tạm, Sơn không nhìn thấy chai nước cậu để đấy hồi trưa đâu, nên nghĩ chắc là cô bé khát đã lấy uống rồi. Để tránh bị hiểu nhầm, Sơn không lập tức tiến vào phòng mà là đứng ngoài cửa gọi vào:
“Chú cứ kệ tôi, tôi không làm sao hết!” – Cô bé làm bộ không làm sao nói.
Làm xong những thứ này, Sơn đặt cô bé nằm xuống, rồi khẽ thở phào một hơi, lần đầu làm “bác sĩ” có vẻ không đến nỗi tệ đi. Tình trạng này của cô bé ngoài bị đói lâu ngày ra, hẳn là còn do sử dụng năng lực quá độ mà không được nghỉ ngơi, bổ sung năng lượng đầy đủ. Tuy bây giờ đã ổn định trở lại, nhưng Sơn cảm thấy hẳn là vẫn cần bổ sung một lượng năng lượng nhất định nữa, như vậy cơ thể mới hoàn toàn khoẻ mạnh lại được. Nghĩ đến đây, Sơn lập tức bố trí thêm một toà tiểu phòng ngự trận quanh cô bé, rồi mới yên tâm đi ra khỏi căn nhà, cậu dự định đi chém mấy con xác sống gần đây để kiếm thêm tinh hạch dự trữ.
Đợi cho hai người lục soát chán chê mấy căn nhà xung quanh mà không có manh mối gì, lúc hai người này lên xe di chuyển tiếp, Sơn mới rời khỏi vị trí ẩn núp rồi lặng lẽ bám theo đuôi xe.
Trong trường hợp này thì vế sau có thể trực tiếp bỏ qua, còn việc dùng chân nguyên đưa vào cơ thể người khác để thăm dò thì Sơn chưa từng thử qua, nhưng nếu người kia không có lực lượng để phản kháng lại thì hẳn là có thể dễ dàng áp dụng được. Cũng không nghĩ nhiều nữa, cứu người quan trọng, phải thực hiện ngay mới được. Nói là làm, Sơn liền dựng cô bé ngồi thẳng lên, đưa tay đè lên lưng cô bé, từ vị trí tiếp xúc đẩy một luồng chân nguyên nhất định vào trong cơ thể. Khi cảm thấy chân nguyên của mình đã thành công xâm nhập vào cơ thể cô bé rồi, Sơn liền nhắm mắt lại, tập trung điều khiển chân nguyên di chuyển dọc khắp toàn bộ cơ thể cô bé. Một lúc sau, Sơn thật sự là đã tìm ra được căn nguyên của cơn sốt này rồi. Thì ra cơ thể cô bé đang bị suy nhược nghiêm trọng, chắc là do bị đói lâu ngày, ngoài ra còn một vấn đề nữa là dường như cơ thể cô bé bị thiếu năng lượng. Đúng, chính là thiếu năng lượng, Sơn đã tìm ra được tâm năng lượng trong cơ thể cô bé, cậu cũng không ngờ đến cô bé này lại còn là một năng lực giả. Sơn đã thử dẫn một ít chân nguyên vào xem có thể bổ sung năng lượng cho cô bé không, nhưng kết quả lại để cho cậu thất vọng, tâm năng lượng không tiếp nhận nổi chân nguyên của cậu, hơn nữa nếu cố tình đẩy chân nguyên vào tâm thì có khả năng sẽ làm tâm bị tổn thương nữa. Cái này lại nên giải quyết làm sao đây?
“Không đúng, sao hơi thở con bé lại bất ổn định như vậy, phải vào xem sao.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Mà ai cho phép chú được tiến vào phòng này, mau ra ngoài đi!”
Cô bé đang ăn bánh thì nghe thấy giọng Sơn đột nhiên vang lên, cô giật thốt cả mình tí nữa thì vứt cả gói bánh ra ngoài, lại còn vì sợ mà mắc nghẹn lần nữa. Trợn trắng mắt cố uống hụm nước vào, lúc này cơn nghẹn mới qua đi, cô bé thở hổn hển vài hơi rồi mới lên tiếng mắng: (đọc tại Qidian-VP.com)
“Thật chứ? Chú hứa đi!” – Cô bé cũng cảm thấy giọng Sơn chân thành hơn, trả lời đã ít sợ sệt hơn rồi.
“Nếu không hồi phục được thì cơ thể em sẽ ngày một yếu, cuối cùng kiệt quệ mà c·hết, biến thành xác sống xấu xí như ngoài kia, vật vờ trên đường, chuyên đi hại người khác kìa, em muốn bị như vậy không?” – Sơn nín cười doạ nạt.
“Em không trả lời là anh tiến vào đấy!” – Sơn bắt đầu hơi mất kiên nhẫn rồi.
“Không ổn rồi, sao đến tận đây mà vẫn chưa tìm được nữa vậy?” – Sau khi đi một lúc thì một tên mới lên tiếng – “Đoạn sau thành phố tập trung nhiều xác sống mạnh, tao với mày làm sao có thể tiến vào được.”
Đứng chờ một tí mà không thấy cô bé đáp lời, Sơn hơi nhíu mày, vẫn còn cảnh giác đến thế sao?
“A, không muốn, không muốn đâu.” – Cô bé sợ hãi, giọng nói cũng hơi run rẩy.
Đúng là như vậy, đang mải mê chém g·iết xác sống thì không biết con nhím biến dị đã nằm mai phục trong góc từ lúc nào, nó bất ngờ bắn ra hàng loạt gai cứng sắc nhọn về phía Sơn. Do không đủ chân nguyên phòng thủ toàn thân nên Sơn đã bị dính đòn này, cũng may là trên người cậu vẫn đang mặc áo phòng vệ mà sư phụ cho nên không b·ị t·hương thế gì. Chỉ là sau một lúc chém g·iết Sơn đã gần như tiêu hao sạch sẽ lực lượng rồi nên mới quyết địng rút lui trở về, nếu không cậu đã làm gỏi con nhím kia rồi.
“Quả thực là không thể tiến thêm được nữa, vòng lại điểm tập kết đội tìm kiếm, bàn xem có cách giải quyết gì tốt hơn không đã.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Sơn lúc này đã về đến căn nhà trú ấn rồi, chuyến này thu hoạch cũng không đến nỗi tệ, nhưng nhìn vào tạo hình bên ngoài của Sơn lúc này sẽ thấy không được tốt cho lắm. Tóc tai thì bù xù, quần áo thì rách rưới te tua, người đầy bụi bặm, dường như là chiến đấu rất khó khăn ác liệt vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nói rồi hai người này mới vòng xe lại hướng ra ngoài thành phố, Sơn vẫn bám theo sát đằng sau, chỉ khi nhìn thấy địa điểm tập kết của bọn họ cậu mới quay người trở về. Sơn đoán rằng cả đoàn tìm người có khoảng 20 người, không nhiều lắm, nhưng toàn bộ là năng lực giả cấp bậc rải rác từ F đến D, không có uy h·iếp đến cậu.
“Không cần, người tôi tôi tự lo, không mượn chú quan tâm.” – Cô bé vẫn cứng rắn trả lời.
Mấy tiếng sau, trong căn phòng tối tăm, chỉ có vài lỗ nhỏ là có thể để cho ánh trăng chiếu vào được, một cô bé gầy yếu đang nhắm nghiền mắt hơi nhúc nhích bàn tay, sau đó cô bé mới hơi nháy con mắt, rồi mệt mỏi khẽ mở mí mắt ra. Thì ra cô bé sau khi qua cơn sốt thì cuối cùng cũng tỉnh lại. Khẽ quay đầu ngó ngiêng xung quanh, không nhìn thấy có bất cứ ai, cô bé mới khẽ thở ra. Nhìn bên cạnh mình có để đấy một gói bánh cùng nửa chai nước, cô bé không nhịn được chảy nước miếng, rồi sau đó không kiềm được bóc gói bánh ra ăn lấy ăn để, đến nỗi bị nghẹn thì sẽ uống một ngụm nước vào, nhìn thật là đáng thương.
Nhìn thấy dáng vẻ nóng giận từ cô bé, Sơn không hề cảm thấy khó chịu gì, ngược lại là có cảm giác cô bé này rất hoạt bát, đáng yêu.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.