Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 38: Lừa gạt lẫn nhau
Chương 38: Lừa gạt lẫn nhau
“Thứ này quá thần kỳ nên em muốn thử chút thôi mà!” – Nguyệt đã thu lại tâm tư chơi đùa, nhưng ngoài miệng vẫn là phải chèn thêm một câu – “Thử nghiệm xong rồi, giờ chúng ta xuất phát thôi.”
Chỉ đợi hai người Sơn vừa đi khỏi là tên chỉ huy lại xụ mặt xuống, khuôn mặt u ám khác xa hoàn toàn khi nãy. Con bé đi cùng người tên Sơn kia có hình dáng rất giống đối tượng truy bắt, nhưng lại thực sự không phải vậy, hai người cũng không phải người thuộc các khu vực gần đây, nên hắn đành bỏ qua điều tra thêm hai người, lại nói trại dạo này đang thiếu nhân lực trầm trọng, thằng anh kia lại còn có chút năng lực, thu vào làm chân chạy cũng được. Nhưng như vậy nghĩa là vẫn chưa tìm được tung tích con bé c·hết bằm kia, thế này thì làm sao hắn dám về nhìn mặt đại ca được cơ chứ.
“Vâng, nhờ anh nói giúp cho ạ!” – Sơn lễ phép đáp lại.
Thực ra thì Sơn có thể cảm thấy tay Nguyệt đang hơi run rẩy, chắc hẳn là vẫn còn sợ hãi, dù sao cũng bị lũ này truy đuổi một đường, không khóc lóc kêu lên đã là giỏi lắm rồi. Nhưng như vậy là chưa đủ để đánh lừa đám người này. Sơn lập tức nắm chắc tay Nguyệt hơn, truyền vào một chút chân nguyên, làm ổn định cơ thể cô bé lại, sau đó đánh một đạo yên tâm ánh mắt, để cho cô bé bình tĩnh lại. Sau khi trả lời mấy câu hỏi lấy lệ thì điều cuối cùng được hỏi là hai người có năng lực đặc biệt gì không. Như thường lệ Sơn vẫn lấy năng lực là cường hoá cấp thấp nhất, còn Nguyệt thì coi như bỏ qua đi, không nên để lộ năng lực ra ngoài. Làm xong hết thảy thì tên chỉ huy mới cười nói:
“Sao, sợ anh làm gì em à?” – Sơn nhìn thấy bộ dáng này của Nguyệt, liền lên tâm tư trêu đùa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sơn cũng lười chấp nhặt cùng Nguyệt, đứng dậy xoá đi dấu vết sinh hoạt tại đây, sau đó dắt theo Nguyệt tiến về hướng mà lũ đang truy bắt cô bé đang đóng quân. Muốn thuận lợi xâm nhập vào trại này, cách tốt nhất là “gia nhập” một cách tự nhiên, như vậy thì phải không biết có cái trại ấy ngay từ đầu, vậy thì không còn gì tốt hơn là việc tình cờ gặp được người trong trại rồi được chỉ dẫn đến địa điểm cần đến rồi, vừa đỡ tốn công dò đường vừa tránh bị nghi ngờ thân phận.
“Nào có đâu, người ta là mới ngủ dậy, còn tưởng là có xác sống bên cạnh nữa chứ.” – Nguyệt quay mặt đi, phun ra một câu chữa thẹn.
“Dừng lại! Không cho phép đến gần đây, nếu lại tiến thêm một bước sẽ lập tức b·ị b·ắn.” – Tên canh cửa hét lớn lên, s·ú·n·g trong tay trực hướng về phía Sơn.
“Chào anh, tôi là chỉ huy nhóm quân lính thuộc trại tư nhân của khu vực này, hiện đang làm nhiệm vụ mật, nghe nói anh là người sống sót đang muốn tìm căn cứ để lánh nạn. Trùng hợp thì trại chúng tôi vẫn đang thu nhận người sống sót, giúp đỡ trợ giúp bọn họ có một cuộc sống ổn định, an toàn hơn trong tận thế. Anh yên tâm, tuy chỉ là trại tư nhân, nhưng quân lính hoàn toàn là được đào tạo theo hướng q·uân đ·ội chính quy, hoàn toàn đảm bảo về chiến lực, trại cũng được xây dựng chỉn chu hợp cách như mọi căn cứ quân sự khác, có thể bảo đảm an toàn của toàn bộ người sống sót trong trại.” – Ngừng một chút, tên chỉ huy mới nói tiếp – “Nhưng nếu anh muốn gia nhập trại thì cần thực hiện kiểm tra lai lịch một chút, đảm bảo không phải phần tử mang ý đồ xấu, làm ảnh hưởng đến toàn bộ người trong trại.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Được rồi, tôi cần xin mệnh lệnh của chỉ huy mới có thể được phép chỉ dẫn cho anh được. Đợi tôi một chút.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Dựa theo kế hoạch đã định, hai người Sơn đi ra đến ngoài thành phố rồi bắt đầu lần theo đường vòng đi đến phía bên kia. Để cho nhanh, Sơn cõng theo Nguyệt phóng như bay trên đường, hại cô bé chóng mặt không chịu nổi. Nếu không phải Sơn dùng chân nguyên ổn định lại cơ thể cho Nguyệt, chắc cô bé đã nôn hết mọi thứ đã ăn được từ hôm qua đến giờ ra ngoài rồi. Không ngoài dự đoán, đám người kia đã vào thành phố tìm Nguyệt hết rồi nên cả đoạn đường Sơn không gặp phải bất cứ tên nào. Khi chạy đến nơi đóng quân tạm thời của đám người kia, Sơn mới thả Nguyệt xuống đất, rồi dắt tay cô bé từ từ đi bộ tiếp, làm bộ như một cặp anh em vậy. Đợi đi đến gần sát nơi đóng quân, một tên đứng canh phía ngoài mới phát hiện ra hai người Sơn đang tiến lại gần.
Sáng hôm sau, mặt trời đã lên khá cao, Sơn cũng đã kết thúc tu luyện, nhưng Nguyệt vẫn còn đang say giấc, có thể là do cơ thể quá mệt mỏi nên vẫn chưa dậy được đi. Nhìn cái dáng vẻ đáng yêu trong lúc ngủ của Nguyệt, Sơn không nỡ đánh thức em ấy dậy, nhưng hành động thì nên sớm một chút, không lại phóng ra cái gì không theo ý muốn là mệt rồi. Lay khẽ bờ vai Nguyệt một chút, cô bé mới lăn lộn một vòng, sau đó dụi dụi con mắt nhập nhèm vẫn còn thèm ngủ. Khi Nguyệt hé mắt nhìn thấy Sơn đang mỉm cười nhìn mình, cô bé hơi giật mình lùi ra đằng sau một chút, cô vẫn chưa quen thuộc Sơn ngồi nhìn mình ngủ dậy. Nhưng cũng chỉ là bỡ ngỡ phút đầu, nhận ra Sơn sau, Nguyệt hơi thẹn thùng thu hồi động tác lại.
“Ôi con mẹ nó, nếu không biết trước bộ mặt thật của lũ này chắc mình cũng tin xái cổ ra mất, văn mẫu cứ phải gọi là đúng mực, là quy chuẩn.”
“Chào mừng anh đến với trại tị nạn của chúng tôi, hy vọng anh nhanh chóng hoà nhập, đóng góp thêm công sức chung xây dựng trại lớn mạnh hơn. Bây giờ tôi còn có nhiệm vụ cần thi hành, không thể bồi hai người về trại được, nhưng tôi sẽ cắt cử một đồng chí chở hai người về trại, anh cứ yên tâm.”
Chờ cho Nguyệt dựa lưng ngủ say rồi, Sơn mới ra một góc khác trong phòng, ngồi xuống bắt đầu khôi phục thực lực, đồng thời cũng là trông chừng cho Nguyệt, Sơn sợ cô bé cơ thể còn có gì chưa tốt. Cả đêm Sơn không chợp mắt một chút nào, thứ nhất là do thể chất đã thay đổi, cũng không cần thường xuyên ngủ, thứ hai là cần tranh thủ tu luyện cùng chuẩn bị chút thủ đoạn, sắp xâm nhập vào ổ địch, không chuẩn bị kỹ lưỡng một chút thì cậu không yên tâm.
“Bảo trọng.” – Tên chỉ huy cũng cười đáp lại.
Theo lời Sơn giải thích sơ qua tác dụng của mặt nạ, Nguyệt bán tín bán nghi đeo lên mặt, sau đó tìm một mảnh gương đeo lên, quả thật là đã biến thành khuôn mặt của một cô bé khác rồi, Nguyệt không nhận ra được là ai. Nhìn thấy một màn thần kỳ như vậy, Nguyệt lên tâm tư chơi đùa, cứ tháo ra rồi lại đeo vào, làm đủ trò khôi hài, chơi quên trời đất. Sơn thấy vậy thì bất đắc dĩ cười khan, vẫn là trẻ con mà thôi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sơn cũng chỉ khẽ cười một chút, không đùa cợt nữa, cậu bóc một gói bánh cuối cùng ra đưa cho Nguyệt làm bữa sáng. Cô bé cũng biết ý muốn chia cho Sơn một nửa gói bánh, nhưng Sơn tất nhiên là cự tuyệt, cậu có thể mấy ngày không cần ăn uống vẫn được, tối qua đã ăn một bữa rồi, giờ cũng không có cảm giác đói. Nhưng cũng phải nói mãi Nguyệt mới chịu ăn hết gói bánh, cô bé này là kiểu với người lạ thì lạnh lùng xa cách, nhưng với người thân quen thì lại đối xử vô cùng tốt.
Tuy là đang làm nhiệm vụ, nhưng nhìn thấy hai người đang tiến đến giống như người sống sót đang đi tìm nơi trú ẩn, hắn cứ dứt khoát theo mánh lới cũ mà xử lý, xử sự như một người lính chính quy. Tất nhiên Sơn đã nhận ra ánh mắt tên này nhìn hai người mình không được tốt lắm, nhưng mà đã muốn diễn thì cậu sẽ diễn cùng với hắn.
“Cảm ơn chỉ huy nhiều, anh đã giúp anh em tôi gia nhập trại rồi, nào dám làm phiền anh hoàn thành nhiệm vụ được nữa. Hy vọng các anh hoàn thành nhiệm vụ thành công tốt đẹp, hẹn gặp lại các anh ở trong trại.” – Sơn rối rít cảm ơn, trong giọng nói hàm chứa ý cảm kích.
Tên canh cửa mới lười chẳng muốn đáp lời Sơn, định lấy đại một lý do đuổi hai người Sơn đi, nhưng nhìn lướt qua cô bé đi bên cạnh Sơn, hắn lại chợt sinh nghi, nhìn con bé này lại hao hao đối tượng cần bắt lại. Quan sát một chút, hắn mới lên tiếng:
Chờ một lúc thì tên kia cũng đã đi ra, đằng sau còn đi theo mấy người nữa, một tên ăn mặc nhìn cao cấp nhất chắc là chỉ huy rồi. Tên chỉ huy ra hiệu cho hai người Sơn tiến lại gần, sau đó mới lên tiếng hỏi:
Tất nhiên đây là ý nghĩ trong đầu Sơn, nghe câu này xong, kết hợp trang phục lũ này nữa, không bị lừa mới là lạ ấy. Bên ngoài Sơn lại thể hiện một mặt vui mừng nói: (đọc tại Qidian-VP.com)
“Cảm ơn ngài chỉ huy đã đề nghị, tất nhiên là chúng tôi rất muốn gia nhập trại của các anh rồi, mấy năm này trốn chui trốn lủi, thiếu ăn thiếu mặc, nay lại gặp được căn cứ của người sống sót ai lại chấp nhận bỏ qua cơ chứ. Xin các anh cứ tự nhiên kiểm tra, biết gì chúng tôi sẽ trả lời ấy.”
“Được rồi Nguyệt, cũng đừng chơi đùa nữa, mặt nạ này cũng không thể duy trì vĩnh viễn, nên tranh thủ thời gian hành động thôi.” – Sơn hơi nghiêm mặt lại dạy bảo Nguyệt.
Chờ cho Nguyệt ăn uống xong, Sơn mới lôi cái mặt nạ mà hồi trước sư phụ từng cho cậu sử dụng ra đưa cho Nguyệt dùng. Tất nhiên muốn xâm nhập vào hang ổ địch một cách thuận lợi thì không được để lộ danh tính, nên cho Nguyệt dùng mặt nạ này là rất hợp lý rồi. Nhưng để sử dụng được thì Sơn cần làm ra một số bước chỉnh sửa cho nó trước, một là khuôn mặt biến thành, không thể sử dụng khuôn mặt của sư phụ được rồi, Sơn vẫn nhớ được khuôn mặt của đứa bé gái hàng xóm của cậu ở Địa Cầu, cũng trạc tuổi với Nguyệt, nên Sơn mượn luôn mà khắc hoạ vào trận. Thứ hai là Nguyệt không phải người tu luyện, không thể sử dụng chân nguyên để duy trì tác dụng của mặt nạ được, cho nên Sơn đã khắc lên đấy một cái trận pháp nhỏ để bổ sung linh khí cho mặt nạ, lắp tinh hạch lên là dùng được rồi, chỉ cần lưu ý lúc sắp hết tác dụng thì thay tinh hạch mới vào là được.
“Xin lỗi anh lính, chúng tôi cũng không biết là bên anh đang thực hiện nhiệm vụ nên có lỡ đến gần. Chúng tôi là người sống sót đang trên đường tìm tới căn cứ lớn gần nhất cho người tránh nạn, nhưng ngặt nỗi là lại không biết đường đi, nên xin anh giúp đỡ chúng tôi một chút, chỉ cho chúng tôi đường đến căn cứ, biết được đường đi chúng tôi sẽ rời đi ngay.” – Sơn rất khách khí lên tiếng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.