Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 6: 6: Phế Vật

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6: 6: Phế Vật


"Ấy, tiểu tiên tử đi ngang qua kia có vài phần tư sắc, nhưng nghĩ lại hình như còn kém hơn Đế nữ của các ngươi, mấy ngày trước vừa nhìn thấy ôi thật là con mẹ nó khiến người ta không thể quên được, mấy ngày này ta ngủ cũng mơ thấy Đế nữ của các ngươi ha ha ha ha ha!"

Ánh mắt đó, lập tức khiến Ma tu kia im bặt, đứng yên tại chỗ.

Phong Thầm tiến cũng không được, lùi cũng không xong.

Tất nhiên chuyện của Đế nữ không liên quan tới hắn.

Suy cho cùng trước đây nàng làm việc này vô số lần, huống chi liên quan đến hình tượng, Điện hạ cũng sẽ không nói gì.

Nhưng nếu hắn thật sự từng thấy, sao có thể quên được?

Có người đã vào ở, cũng có người không, còn có người chưa dọn ra, cũng có người đã chọn được đất tốt nhưng Tiên quan vẫn chưa tới tu sửa.

Mũi chân Phong Thầm đổi hướng.

Lúc tới cũng đã nói rồi, những người này muốn g·i·ế·t muốn chọc người Tiên giới thì tùy ý, mượn tên tuổi Ma Tôn bọn họ cũng không sao, mượn đoàn người của bọn họ lấy mấy cái đầu hay đoạt vài pháp bảo cũng không sao, có điều sống c·h·ế·t tự chịu.

Phù Ngạn: "Đã truyền ra.

Chúng Tiên điện, là tòa tháp mười tầng liền nhau do Tiên Đế thiết lập, tầng thứ nhất tòa bên trái là các Chúng Tiên lục lơ lửng, ghi danh hào của các Tiên quân Tiên tôn và xếp hạng Tiên quan, tầng hai trở lên là nơi ở của các Tiên quan không có Tiên phủ trong Chúng Tiên điện.

Đế nữ này thật sự là ——

Đế nữ lùi về sau một bước, cứ như thế lui trở về bên trong Bất Ngự Môn.

Chỉ có Ma tu ngoài Bất Ngự Môn sốt ruột thôi.

Bọn họ triển khai công kích và g·i·ế·t chóc nhằm vào người Tiên giới, khiến người Tiên giới bắt đầu dè chừng Ma giới.

Càng lúc càng nhiều người kinh ngạc kêu to: "Thật sự là Đế nữ Điện hạ?"

"Điện hạ, lão phu đã chữa trị ngoại thương trên cánh tay của người, không sao cả rồi.

Phù Ngạn sững sờ.

Lạc Vân Thành ngoài Bất Ngự Môn, mấy trăm Ma tu canh giữ, dùng đủ loại cách đập vào thần tích thượng cổ như c·h·ó điên, màn chắn vô hình kia cứ thỉnh thoảng lại "bịch" một chút hiện ra vết lõm nông, rồi lại khôi phục nguyên trạng, sau đó lại "bịch" một tiếng.

Chỉ là bên trong còn cần tĩnh dưỡng mấy ngày, lát nữa cho người đến chỗ ta lấy linh đan sắc sẵn.

Phù Ngạn và mười Hộ Thiên Vệ chỉ đành đuổi theo "nàng", thấy "nàng" ngồi xuống liền có chút hoang mang không thôi.

Từ xa vang lên một tràn tiếng kinh hô, là người trong Lạc Vân Thành.

Nữ nhi Tiên Đế này sao dám ngang nhiên tung tin đồn về Tôn chủ của bọn họ chứ! Quả thực là nói hươu nói vượn!.

Ma tu bên ngoài chính là kẻ ăn người không chớp mắt ——

Lão phu còn có việc phải làm, đi trước đây."

Hắn...!đường đường là một Ma Tôn có lúc nào lại lâm vào tình huống khó xử như vậy!

Lúc lại truyền đến tiếng sột soạt, là người nào đó đang nhắm mắt dựa vào ấn tượng để mặc y phục mới.

"Vút" một âm thanh nhỏ vang lên.

Thân thể này trước đây chẳng qua chỉ là cảnh giới Huyền Tiên, hiện tại chỉ cách một bước là có thể thăng thành Kim Tiên.

Tứ giới Tiên Ma Yêu Minh hiện tại không giống mấy trăm năm trước, đã hòa bình từ lâu, bởi vì các loại nguyên nhân nên bây giờ Tiên Đế đứng đầu, còn người chưởng quản Tứ giới không được xưng Đế, chỉ có thể xưng là Ma chủ, Yêu Chủ, Minh chủ.

Tất cả tiên phủ đều lấy Chúng Tiên điện làm trung tâm, trải dài ra tám phía, gần thì ba bốn dặm, xa thì mấy trăm dặm, đều là vùng đất lành.

Phù Ngạn cũng kinh ngạc.

Phong Thầm hờ hững mở rộng hai tay, mặt vô cảm nhìn lên trời.

Lúc mặc xong một lớp, tuy mặt hắn lạnh lẽo, nhưng từ gò má đến mang tai đều nóng bừng, mà bản thân lại hoàn toàn không biết.

Sau khi sững sờ là tức giận, nàng ta dám trực tiếp g·i·ế·t người của bọn họ!

Có người thấp giọng nói: "Sao nàng ta lại tới? Nàng ta tới làm gì? Còn chê chuyện nàng ta gây ra không đủ nhiều sao?"

"Ai da ngươi xem mấy người Tiên giới các ngươi đi, rụt đầu trong Bất Ngự Môn thật sự không xấu hổ à, ngươi thấy Ma giới bọn ta có mấy thứ này sao?"

Chúng Ma tu nhìn nàng đầy khiếp sợ và khó tin.

Chỉ là chủ viện đã sập, hai người đành đến phòng của biệt viện khác, gần đến ngưỡng cửa, cuối cùng hắn nhớ ra không ổn, sắc mặt đột nhiên biến đổi.


Tiên Y nói xong, hành lễ với "nàng", dẫn y đồng rời đi.

Phù Ngạn không biết đã đứng đợi ngoài phòng bao lâu, mới thấy Điện hạ của các nàng ra ngoài, nhìn thấy người lập tức đến và nói: "Điện hạ, người thắt nơi này có chút không đúng, ta giúp người thắt lại lần nữa."

"Ta không phải là Huyền Tiên, cũng không biết nuôi dưỡng linh thực linh vật gì đó, nhưng ta muốn sinh sống, ngọc thạch linh thạch dược liệu bảo vật tốt nhất lại ở bên ngoài, nên cũng phải ra ngoài kiếm chút đồ đem bán! Ta thấy nàng ta chính là tai họa!"

Có điều muốn truyền đến Ma giới, nhanh nhất cũng phải nửa ngày."

Ma tu bị gọi trúng tên kia theo thói quen nói: "Vâng!"

Giọng điệu này khá là không quan tâm.

Trăm người cùng đâm một lúc, tiếng vang này càng có vẻ đinh tai nhức óc.

Mười Hộ Thiên Vệ kinh ngạc đến ngây ngốc tại chỗ.

Lúc trước Đế nữ quăng chiến thư nguyện vì Tiên giới giải quyết mối họa này, giờ thì tốt rồi, ngược lại đẩy thẳng mối họa lên người mình, trực tiếp đưa chiến hỏa của hai bên vẫn chưa làm rõ sáng tỏ ra ngoài!

Đế nữ nhìn sang.

Ơ, nàng ta đâu?

Đương nhiên không vội.

Tiên Y bị ánh mắt sắc bén của "nàng" nhìn đến run tay, thấy "nàng" tỉnh liền rụt tay lại.

Mũi đao ánh lên, Hộ Thiên Vệ hoảng hốt!

"Sao nào? Đã qua mấy ngày, nàng ta không thể vẫn còn hôn mê chứ! Phế vật đến thế à!"

Vì thế chuyển tầm mắt đến vị trí chảy nhiều máu nhất, thấy cánh tay trái nàng sạch sẽ, cánh tay phải bị máu thấm ướt y phục, trong lòng đã hiểu.

Hắn trầm mặt, chậm rãi bước vào. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mấy Ma tu này đôi lúc gặp phải người của hai giới kia, cũng g·i·ế·t thẳng luôn, nhưng ác ý lớn nhất của bọn họ vẫn hướng về phía Tiên giới, chưa từng nghe nói chủ động khiêu khích hai giới kia, như thể trở về những ngày tháng Tiên Ma đối đầu mấy trăm năm trước.

Chương 6: 6: Phế Vật

"Đủ rồi."

Người này nói không sai.

"Xong rồi." Phù Ngạn nói, rồi trình lên một dải lụa choàng mỏng màu sáng từ bên cạnh.

Sau đó không còn gì khó khăn nữa, trong phòng truyền đến một tiếng thở nhẹ.

Nơi bắp tay, là một hoa văn dạng hình tròn phượng hoàng đang cuộn mình.

"Mau kêu Đế nữ kia ra đây! Để ông đây lấy đầu của nàng ta đến gặp Tôn chủ bọn ta!"

Trái lại thật may mắn.

Nếu Ma giới thật sự cử người tới, tới đây nhanh nhất cũng phải nửa ngày.

Kì lạ, sao Điện hạ lại trông có vẻ không giận tự uy như Tiên Đế thế!

Phong Thầm tùy tiện hỏi.

Sao Điện hạ lại quậy ra chuyện lớn như vậy chứ!

Cái gọi là mười tầng liền nhau này tức là Chúng Tiên điện có hai tòa tháp mười tầng thông với nhau, nối với nhau bằng thang mây, mười tầng bên phải là nơi làm việc của các Tiên quan.

Phong Thầm vừa nhìn liền biết, đây là một loại Tiên Khí, phẩm cấp không thấp, còn có cảm ứng với thân thể này, là đồ vật của Đế nữ.

Nếu đối phương không hiểu. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Điện hạ, ngài không đến Ma giới sao?"

Điện hạ thật sự không giống trước, không choàng dải lụa đàng hoàng mà lại xem như một đai lưng bình thường.

Bớt được bát canh giảm đau mà hắn đã chuẩn bị trước. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thân thể người luôn quá an nhàn, ngược lại bất lợi với người tu luyện, hiện tại thật ra rất tốt, không chừng linh lực của người sẽ được tinh lọc một chút."

"Bụp!" Đao pháp chớp ánh đỏ cứ như vậy mà mạnh mẽ va chạm vào lá chắn.

Cũng có ích chút.

Giờ phút này đang có sức mạnh cuồn cuộn không ngừng ngưng kết thành hình, chữa trị linh phủ.

Dù cho mấy trăm năm trước đối đầu, Ma giới cũng sẽ không vừa nhìn thấy Tiên giới là lập tức g·i·ế·t ngay!

Phong Thầm nhàn nhạt "ừm" một tiếng.

Hắn xử lý cái gì thế, Đế nữ này cho rằng nàng ta là ai chứ!

"Hiện tại Ma tu đang gây rối ở nơi nào?"

Phong Thầm ngồi trong viện, đang nhắm mắt điều tức thì Tiên Y và y đồng cùng nhau cưỡi tiên hạc vội vàng bay tới.

Phong Thầm hiển nhiên cũng không mặc y phục bẩn, cúi đầu nhìn thoáng qua, không nói gì.

......

Vậy thật sự là ngu không ai bằng, hoặc là...!trong lòng có mục đích khác.

Không tốt!

Chỉ là...

Ngày thường dù có phân tranh, chỉ cần không phải chiến tranh giữa các giới, chưởng quản Tứ giới đều không can thiệp vào, chỉ khi có sự tình quan trọng mới nghe theo chỉ thị của Tiên Đế.

"Vâng." Tuy Phù Ngạn bối rối, nhưng từ trước đến nay nàng không hỏi nhiều, lập tức lui ra ngoài, để lại một mình "nàng" trong phòng.

Một kích dùng hết toàn lực, mọi thứ trong cơ thể hóa hư không, thậm chí sau khi làm linh phủ gần như tổn hại, Phong Thầm phát hiện mối nguy tiềm ẩn thiên lôi để lại đã được giải quyết, còn sức mạnh sót lại được tinh luyện cho mình.

Phù Ngạn nhìn dải lụa choàng theo cảm ứng bay đến trên người Đế nữ, ánh sáng lập tức thu lại, hóa thành dây thắt lưng bình thường cùng màu với phục sức trên người.

Có lẽ biệt viện đơn sơ này làm Điện hạ không vui, qua mấy ngày vẫn nên cho người đến sửa sang lại lần nữa.

Trong phòng yên tĩnh một lát, mới truyền đến tiếng sột soạt.

A...!Hôm nay Điện hạ đổi phong cách à?

Một lát sau, Tiên Y thu hồi linh lực, thầm ngạc nhiên tự hỏi, từ khi nào mà Điện hạ có thể nhịn đau được như vậy? Nhìn khuôn mặt không chút máu này của nàng, thế mà còn không kêu thành tiếng? Trái lại cũng tốt, đã là Huyền Tiên sao có thể không nhịn được chút đau xót chứ.

Chúng Ma tu đồng loạt nhìn về phía hắn, mang ánh mắt dò xét, Đoạt Kiêu cũng phát hiện không đúng.

Hắn cười lạnh trong lòng.

"Gì mà thành hay không thành......" Đoạt Kiêu chợt đứng hình, trên đường tới hắn cảm thấy mang quá ít người, xác thật trên đường đã tiêu tiền tìm vài Ma tu khác tới xem náo nhiệt, gom thêm người để trông có vẻ lớn mạnh một chút.

Cung điện mà Tiên Đế Tiên Hậu ở gọi là Tiên cung, lơ lửng ở phía trên Chúng Tiên điện, nếu có đại sự thương nghị hoặc Nghênh Tiên hội sẽ ở chỗ này.

"Ngươi đi ra ngoài." Sắc mặt Phong Thầm khó coi nói, "Ta tự làm."

Phong Thầm đen mặt cởi áo ngoài, lúc này động tác của hắn còn tính là suôn sẻ, ngay sau đó cả người tựa như thanh gỗ bị mắc dưới bánh xe, động tác dừng lại, khi chạm đến tiết y không cẩn thận đụng tới bả vai, lập tức c·h·ế·t sững tại chỗ.

Phong Thầm hơi nheo mắt.

Tiên Y thấy cảnh tượng trong viện, đầu tiên là kinh hoàng, lúc nhìn thấy Đế nữ đang ngồi trong viện, sợ đến kinh hồn bạt vía, không cầm vững phất trần trong tay.

Khi Tiên Y nói lời này còn có chút vui mừng: "Điện hạ từ lúc sinh ra chưa từng gặp bất kỳ khó khăn nào, người Tiên giới thậm chí cả bọn Tiên Tôn, ai mà không trải qua hiểm cảnh, hiện tại có lẽ có vài Tiên quân Tiên tôn còn cầu hiểm cảnh thế này, cầu càng nhiều càng gặp nhiều cơ duyên.

Sự tình quan trọng, lúc này bọn họ chỉ có thể nhẫn nhịn.

Bọn họ không phải không thể ra ngoài đánh một trận rồi đuổi đi, nhưng chỉ cần vừa ra ngoài, không khác nào tăng thêm mâu thuẫn giữa hai giới Tiên Ma, thậm chí có thể sẽ dẫn đến chiến hỏa giữa hai giới, e rằng tức khắc sẽ khai chiến ngay.

"Ngươi trừng cái gì mà trừng! Nhìn Hộ Thiên Vệ các ngươi đứng ở đây canh cửa cũng vững đấy, bọn ta kêu gào nửa canh giờ ở bên ngoài cũng không thấy các ngươi ra được một bước, thật sự là bảo hộ hay là đang e sợ đấy! Ngươi có bản lĩnh trừng thì có bản lĩnh ra ngoài! Đánh với ông đây một trận!"

Tiên cung, Chúng Tiên điện và Tiên phủ, tất cả lơ lửng trên các thành trì ở Tiên giới, mây mù vờn quanh, như thể tự tạo thành một giới khiến người thất kinh, được người Tiên giới gọi là Tiên Vân Phù Cư, cũng là nơi mọi người hướng tới và kính ngưỡng ở Tiên giới.

Lúc trước thiên lôi cấp tím đã cắt nát cả thân thể này toàn là vết thương, để lại trong cơ thể mối nguy hiểm ngầm khó có thể tiêu trừ được.

Đoạt Kiêu nói tại trận: "Ngươi thả rắm à!" Dứt lời lấy đao ra.

Sau khi Tiên phủ sập.

Phù Ngạn có chút khó hiểu vì sao trên mặt Điện hạ lại xuất hiện biểu cảm đi chịu c·h·ế·t —— hẳn là nàng nhìn lầm rồi.

"Làm sao ngươi biết được?" Đoạt Kiêu trừng mắt hỏi.

Sao lại thế này? Tiên giới không phải sợ phiền phức sao! Đế nữ này không phải từ trước đến nay chẳng có bản lĩnh gì sao?!

Tiên Y lại đem linh lực bao quanh cánh tay bị thương của nàng, sau khi hơi ấm ập đến là sự ngứa ngáy tê dại, tiếp đó là truyền đến một cơn đau nhức tựa như gân cốt đang phục hồi, kinh mạch đang tái tạo.

Sau khi Phù Ngạn tiến vào, đem đồ mới đặt ở một bên, thấy nàng đứng yên bất động, thắc mắc gọi: "Điện hạ?"

Tình trạng này của người, có chút giống những người gặp hiểm cảnh liều mạng đánh một trận, đều là do điều động toàn bộ linh lực của cơ thể trong một chiêu dẫn đến thân thể bị hao tổn, tạo thành xuất huyết, chỉ là ngoại thương, vấn đề không lớn.

Nụ cười này ít nhiều cũng khiến người ta cảm thấy có chút kinh sợ.

"Nữ nhi Tiên Đế kia đâu! Kêu nàng ta ra đây!"

Phù Ngạn đứng một bên lúc này mới tiến lên nói: "Điện hạ, xiêm y của người đều bị máu nhuộm đỏ rồi, nô tỳ đưa người đi thay."

Các Hộ Thiên Vệ tìm một lúc lâu, mới theo đám người tránh sang một bên tìm được mười vị Hộ Thiên Vệ đang hộ tống Đế nữ, chậm rãi bước đến.

...!Y phục đẫm máu này, chung quy cũng phải thay.

Sau khi Tiên Y này thăng đến Kim Tiên liền nổi tiếng nhờ vào bản lĩnh trị liệu của mình, còn chưa tham gia Đại hội tiên phẩm, trực tiếp được chiêu vào Chúng Tiên điện, về sau luôn sinh sống ở Chúng Tiên điện, chữa trị cho các tiên nhân của Tiên Vân Phù Cư.

Từ khi Ma chủ tiền nhiệm của Ma giới bọn họ thân vong, đã gần mấy thập niên không có Tân Ma chủ, cũng không biết tại sao không có ai thông qua thử nghiệm của Định Ma Bia.

Chỉ là khi nhắm mắt, các giác quan khác nhạy bén dị thường, hơn nữa do không quen thuộc nên mặc sai mấy lần, nhiều lần chạm tới da thịt non mịn, vốn là thân thể hiện tại của hắn, khiến ngón tay bất giác run rẩy.

"Ngươi chậm đã! Ngươi đi cái gì! Vừa rồi còn kiêu ngạo như vậy, ngươi đừng có chạy đấy!"

"Ở ngoài Bất Ngự Môn gần Ma giới nhất."

Lúc sắp đến trước mặt, Ma tu đã quên cảm giác sợ hãi trước đó, nhìn chằm chằm khuôn mặt lãnh khốc đó rồi gọi: "Sao tiểu tiên tử không vui thế này, ngươi yên tâm, ông đây nhất định để ngươi trước khi c·h·ế·t hưởng thụ cái gọi là ngủ thật sướng! Đi theo gia, hầu hạ tốt không chừng sẽ để ngươi sống thêm mấy ngày!"

Chúng Ma tu đang định ra tay, Đế nữ nâng mắt, nhìn về một nơi, nhẹ nhàng nói một câu: "Đoạt Kiêu, xử lý sạch sẽ."

Sau một lúc lâu, ngón tay hắn giật giật, tháo bỏ đai lưng mỏng.

Phong Thầm đang khoác áo ngoài, khóe mắt thoáng qua, tầm mắt liền dừng trên cánh tay trái.

Ngoài Bất Ngự Môn các Ma tu đang nói đủ thứ lời, Hộ Thiên Vệ ở Lạc Vân Thành bên trong đang bất động như núi, chỉ thầm nghiến răng.

"Chuyện ta muốn đến Ma giới đã truyền ra chưa?"

(Ji: *步步生莲 - mỗi bước đi tạo ra hoa sen, ý chỉ dáng đi nhẹ nhàng duyên dáng)

"Chỉ...!ỷ vào mình là Đế nữ, gây biết bao phiền toái cho chúng ta, hiện tại ta ra ngoài phải đi từ thành khác, gặp Ma tu còn phải đi đường vòng."

"Kẻ này không phải người trong thành các ngươi."

Kẻ này nhục nhã Đế nữ bọn họ trước mặt mọi người, Hộ Thiên Vệ sắp nổi giận, nhưng thấy Đế nữ tiến lên một bước, thủ lệnh thông hành của Tiên quân treo bên hông sáng lên, nàng bước ra ngoài mà không bị ngăn trở chút nào.

Đây thật sự là...!một cục phân chuột làm hỏng một nồi cháo.

Tất nhiên là thành của hắn sẽ không nhận kẻ tởm lợm như vậy.

Nàng dứt lời, không chờ người đáp lời đã chủ động vươn tay.

Hắn không sợ phiền toái, nhưng không muốn lãng phí thời gian vào mấy chuyện này.

Chỉ là Tiên phủ khác nhau phẩm cấp cũng khác, vẻ ngoài và nội lực cũng khác biệt.

Phù Ngạn thấy hướng nàng muốn đi liền biết sẽ đến đâu, nhất thời không kiềm được mà cất cao giọng nói: "Điện hạ! Chuyện người muốn đến Ma giới vẫn chưa báo lên Tiên Đế! Hộ, Hộ Thiên Vệ bây giờ cũng chỉ triệu tập được mười người!"

Lúc tất cả mọi người chưa kịp phản ứng, một sợi dây lưng như mũi kiếm sắc bén nhanh đến mức chỉ còn tàn ảnh, trực tiếp c·h·ặ·t· ·đ·ầ·u của Ma tu kia xuống!

Phong Thầm không bất ngờ.

Người tỉnh rồi, vậy thì không cần kiểm tra linh phủ.

Chúng Ma tu cũng ngây ngốc.

Phong Thầm nhíu chặt mày.

Phong Thầm nhíu mày, cảm thấy hình vẽ này có chút quen mắt.

Nàng đóng cửa phòng, duỗi tay muốn cởi áo ngoài của Đế nữ, lại chạm vào khoảng không.

Chưa đi được hai bước, Phong Thầm vào một quán trà bên cạnh.

Người Lạc Vân Thành phía sau cũng kinh ngạc.

Phong Thầm chợt cười, ngữ khí lạnh lùng nói: "Ma Tôn các ngươi nói."

Nàng bước tới tựa như bộ bộ sinh liên*, dáng người, eo thon nhỏ cùng khuôn mặt kia khiến Ma tu nuốt một ngụm nước miếng.

Phàm là vị trí Ma Tôn, mỗi người đều tự chiếm lĩnh một vùng đất, tự xây thành, hiển nhiên cũng có thành không phải của bọn họ, cũng có Ma tu không muốn ở trong thành.

"À."

Hoa văn này, ắt hẳn chỉ là nhìn thấy trong lúc lơ đãng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn thấy Đế nữ nhắm mắt tĩnh tọa, tuy nét mặt trấn tĩnh nhưng lại tái nhợt, sợ nàng không chịu nổi nên tiến tới mấy bước, đang định vươn tay ấn lên vai, kiểm tra tình trạng cơ thể nàng, Phong Thầm vừa khéo mở mắt.

Không biết Đế nữ kia có thông minh hay không, sau khi nghe tin tức biết bảo người Ma giới thả cho "Đế nữ" đi vào, nếu không một khi hắn lấy thân phận hiện tại ra khỏi Bất Ngự Môn, Ma giới nhất định sẽ tìm tới gây nhiều phiền phức.

"Đế nữ tới rồi?!"

Lúc này y phục nhiễm máu mới hoàn toàn được trút bỏ.

Phong Thầm có chút bực bội, gương mặt có vẻ đáng sợ.

Có điều Ma giới không biết từ khi nào xuất hiện một Ma Tôn không biết tên, cũng không biết hắn thu phục nhân lực từ khi nào, càng không biết trong đầu đối phương đang nghĩ gì lại đột nhiên bắt đầu đánh vỡ sự hoà bình này! (đọc tại Qidian-VP.com)

"Điện hạ, có lẽ lão phu đã biết chuyện là thế nào.

Bằng không, một Đế nữ muốn gặp được "hắn", ắt cũng phải mất không ít công sức.

Cách một lớp chắn, Ma tu ngoài Bất Ngự Môn không biết bọn họ đang thầm kinh ngạc, sau khi thấy người, nhìn đến gương mặt kia lập tức mắt sáng lên, liên tục huýt sáo, hô lớn: "Đế nữ! Xem ông nội của ngươi tới này!"

Phong Thầm rót trà, hờ hững nói: "Không vội."

Trong mắt Phong Thầm hiện ra một tia ghét bỏ, xoay người rời đi.

Trái lại việc này lại có chút lợi với người."

Suy cho cùng hắn là lão Tiên Y, lúc nói chuyện với Đế nữ không chỉ chỉ trỏ trỏ như Tiên quân Tiên tôn, cũng không vâng vâng dạ dạ như các Tiên quan khác.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6: 6: Phế Vật