Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo
Thiên Tân Tài Năng/人才 天金
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 167
Chương 167
Thẩm Kiêu cõng người trên lưng, nhưng không hề ảnh hưởng tới tốc độ, chạy trốn càng lúc càng nhanh, rừng rậm là sân nhà của anh, nếu không phải vì cứu gánh nặng Chư Tư Lượng này, anh đã sớm quăng người xuống.
Biên cương.
Chu Tư Lượng được cõng trên lưng đau đớn r3n rỉ, cơ thể run lên, Thẩm Kiêu cảm giác được, nhưng anh không ngừng lại, cũng không hỏi han.
Có thể kêu thành tiếng là vẫn còn sức.
Nhưng Chu Tư Lượng này quá vô dụng, trúng đ·ạ·n trên đùi, không thể di chuyển, anh phải cõng, làm lãng phí rất nhiều thời gian của anh.
Thẩm Kiêu không hề nghĩ ngợi, lựa chọn cứu sống.
Vẫn chưa thấy được người sống, bọn họ vẫn chưa thể yên lòng.
Chu Tư Lượng lại kêu r3n, âm thanh lần này lớn hơn, bởi vì anh ta lại trúng đ·ạ·n.
Ông cụ không giải thích cho bà ta, mọi chuyện đều phải đợi tới khi ông ta gặp Tư Lượng mới biết được.
“Bác sĩ nói, khả năng đứng lên rất khó, hơn nữa phổi Tư Lượng còn trúng hai viên đ·ạ·n, đã bị thương rất nặng, cho dù có lấy đ·ạ·n ra thì cơ thể cũng chịu ảnh hưởng.”
Anh chỉ cần còn sống.
Thẩm Kiêu từ từ giảm tốc độ rồi ngừng lại, tìm một bãi cỏ trống trải, tiện tay ném Chu Tư Lượng xuống bãi cỏ.
Nếu có người cố ý hại cháu trai của ông ta, vậy đừng trách ông ta tàn nhẫn!
An toàn rồi.
Anh ta lo lắng nếu cứ chạy như thế, anh ta không thể nào sống sót ra khỏi rừng.
“Tôi biết rồi, cậu hãy chú ý tới Tư Lượng nhiều hơn.”
Anh ta rất nghi ngờ Thẩm Kiêu đang lấy mình ra làm bia đỡ đ·ạ·n.
Giọng của ông cụ Chu rất bình tĩnh, nhưng bàn tay không cầm điện thoại lại siết chặt lại, toàn thân lộ ra sát khí. (đọc tại Qidian-VP.com)
Người bên trong điện thoại nói ấp a ấp úng, lòng ông cụ Chu lại nhấc lên, lạnh lùng nói: “Cậu cứ nói thẳng, tôi chịu được!’
“Dây thần kinh tọa của Tư Lượng bị trúng đ·ạ·n, bác sĩ nói, có khả năng không thể đứng dậy được.”
Ngày hôm sau, ông cụ Chu đi trực thăng đến quân khu Tây Nam, nhìn thấy cháu trai đã tính và nằm trên giường bệnh.
Uống nước xong, Thẩm Kiêu phấn chấn tinh thần, thể lực hao tổn lập tức khôi phục, anh móc đ·ạ·n tín hiệu ra, phóng lên bầu trời rồi ngồi chờ viện binh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chu Tư Lượng không rên một tiếng nào, nặng nề rơi xuống đất, không nhúc nhích, mặt trắng như xác c·h·ế·t, còn có chút xanh xao.
Tiếng s·ú·n·g và tiếng kêu của kẻ địch dần yếu đi, khoảng cách giữa Thẩm Kiêu và bọn họ càng lúc càng xa dần, anh chạy một hơi mấy chục dặm, cuối cùng cũng thoát khỏi kẻ địch, hơn nữa còn chạy về lãnh thổ của mình.
Chu Tư Lượng cắn răng, run rẩy yêu cầu.
Nói ngắn gọn, chính là Chu Tư Lượng đã thành kẻ tàn phế.
Nhưng ông ấy vẫn không nghĩ tới kết quả tồi tệ, chỉ nghĩ rằng thuốc gây mê lúc giải phẫu chưa tan hết, đợi vết thương tốt lên, anh ta nhất định vẫn là người ưu tú nhất trong quân đội.
“Ông ơi, là Thẩm Kiêu, tên đó cố ý hại cháu!’
Trong rừng, tiếng s·ú·n·g ồ ạt không ngớt, còn có giọng nói của một người đàn ông nói thứ ngôn ngữ khó hiểu, một bóng người lao nhanh ra khỏi rừng cây giống như tia chớp.
Hơn nữa quan hệ giữa anh ta và Thẩm Kiêu cũng không tốt, sao tên này lại có lòng tốt cứu anh ta được, nhất định là lấy việc công trả thù việc riêng.
Trước khi chìm vào hôn mê, Chu Tư Lượng nghiến răng nghiến lợi thề, nếu anh ta vẫn còn sống sót thoát khỏi, nhất định sẽ cắt chức Thẩm Kiêu!
“Dạ Kiêu ở phía trước, bắt sống!”
“Là có khả năng, hay là chắc chắn?”
“Bố à, Tư Lượng bị làm sao vậy? Không phải đã nói phái người lợi hại nhất đi cứu rồi à, sao vẫn khiến Tư Lượng bị thương vậy?”
Cứu sống, tiền thưởng được một ngàn, khiêng xác trở về, chỉ được thưởng hai trăm.
Bản thân tự đi còn có một con đường sống, để tên này cõng, chỉ có đường c·h·ế·t.
Một người phụ nữ trung niên thất thanh kêu lên, bà ta chính là mẹ của Chu Tư Lượng.
Ông cụ Chu thở phào nhẹ nhõm, cháu trai không bị sao là tốt.
Cuối cùng anh ta cũng yên tĩnh, không phải là không muốn phản kháng, mà là do không còn sức.
Chu Tư Lượng đau đớn kêu lên, anh ta lại trúng đ·ạ·n, ghim vào xương sườn của anh ta.
Nhà họ Chu ở Bắc Kinh nóng ruột chờ đợi tin tức, bên phía quân khu đã nói phái Dạ Kiêu đi cứu người, có lẽ Chu Tư Lượng có thể an toàn trở về.
“Thẩm... Kiêu, thả tôi xuống dưới... Tôi tự đi!” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ngày mai bố sẽ tới quân khu Tây Nam.”
Nhưng anh ta vẫn hận Thẩm Kiêu, nếu không phải tên này lấy anh ta ra làm lá chắn thịt, sao anh ta có thể trúng nhiều đ·ạ·n như vậy được?
Nhà họ Chu gầy dựng nhờ đánh giặc, nhưng trong thế hệ trẻ, tuy nhiều người vào quân đội, lại chỉ có Chu Tư Lượng là xuất sắc nhất, cũng có tương lai nhất.
“Thẩm Kiêu... Thả tôi xuống dưới, a...”
Dù chú Minh nói rằng không cần quan tâm tới sống c·h·ế·t của Chu Tư Lượng, nhưng Thẩm Kiêu cố ý hỏi thêm một câu, Chu Tư Lượng sống có giá hơn c·h·ế·t.
Hủy hoại Tư Lượng, chẳng khác nào cắt đứt truyền thừa của nhà họ Chu, thù này không đội trời chung!
Chu Tư Lượng nghiến răng nghiến lợi cáo trạng, anh ta vẫn chưa biết bản thân thành kẻ tàn phế, nhưng cũng mơ hồ nhận ra có gì đó không đúng, sau khi phẫu thuật, toàn thân anh ta không thể nhúc nhích, đặc biệt là hai đùi, không còn chút cảm giác, giống như khúc gỗ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Một đám người đàn ông đuổi theo, bọn họ là phe địch, nhận lệnh của cấp trên, cần phải bắt sống Dạ Kiêu.
Ông cụ Chu cúp máy, ánh mắt trở nên lạnh lùng nghiêm nghị, nghiêm trang nói với người nhà họ Chu trước mặt: “Tư Lượng đã được cứu, tình hình không tốt lắm, mọi người ở Bắc Kinh yên phận một chút, đừng gây chuyện!” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Lão thủ trưởng, Tư Lượng...”
Thứ đáp lại anh ta là tiếng gió gào thét, Thẩm Kiêu không hé răng, cũng không ngừng lại, càng chạy nhanh hơn, giống như dẫm lên Phong Hỏa Luân, cây cối xung quanh cứ vút lùi về sau.
Anh không còn để ý tới Chu Tư Lượng nữa, ngồi trên bãi cỏ, lấy ấm nước xuống, uống một hơi hết cả bình, không cho Chu Tư Lượng một ngụm nào, nước trong bình này có trộn với vài giọt nước linh tuyền, anh không nỡ cho.
Trái tim Thẩm Kiêu chùng xuống, vội vàng khom lưng, đặt ngón tay lên mũi thăm dò, vẫn còn hơi thở, anh lập tức an tâm.
Vốn dĩ anh ta chỉ trúng đ·ạ·n dưới chân, bây giờ lại trúng một viên phía sau lưng, một viên dưới mông.
Lại vài tiếng s·ú·n·g vang lên, kẻ địch phía sau vẫn không ngừng đuổi theo, Thẩm Kiêu là kình địch số một của bọn họ, mấy năm qua đã g·i·ế·t rất nhiều người của bọn họ, mối hận đẫm máu, không đội trời chung!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.