Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Manh Linh Thiên Diệp
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 149: Chương 149
Thân Tú Vân dùng hết khả năng tự chủ của mình, cố gắng nặn ra được một nụ cười: “Tôi nhớ ra rồi, là phó chủ nhiệm Lưu. Cả hai lần đều là phó chủ nhiệm Lưu nhờ tôi đi làm việc.”
Phó chủ nhiệm Lưu vẻ mặt có lỗi: “Thực sự xin lỗi, bởi vì công việc bận quá, đành phải nhờ đồng chí Thân mua cơm giúp tôi, không ngờ lại gây ra hiểu lầm lớn như vậy.”
“Bà đừng quên, cái gọi là ân tình đều là lời nói ngoài miệng, tôi chỉ coi trọng lời hứa của mình thôi." Phó chủ nhiệm Lưu mở cửa rời đi, không thèm quay đầu lại.
Ngoài việc đau lòng, bà ta lại nghĩ đến Chu Quang Hách nói là người biết chuyện báo cáo, còn nói sau này sẽ thường xuyên tìm đến bà ta, rốt cuộc không thể kiềm chế được nữa, cả người bắt đầu run lẩy bẩy.
Thân Tú Vân hoàn toàn không ngờ tới, ân tình mà mình không nỡ dùng mấy năm nay cuối cùng lại được dùng vào việc này!
Hôm nay là ngày 31/3, ngày cuối cùng của tháng 3.
Thân Tú Vân sửng sốt: “Phó chủ nhiệm Lưu…”
Sau khi người rời đi rồi, ngay khi cửa phòng tiếp tân vừa đóng lại, Thân Tú Vân lập tức vịn lấy góc bàn từ từ trượt xuống mặt đất.
Chu Quang Hách: “Đi làm việc gì?”
... (đọc tại Qidian-VP.com)
Chu Quang Hách: “Bốn giờ chiều ngày 22 tháng 1 năm 1977, mua bữa tối ở đâu? Sau khi mua xong đưa cho ông ở chỗ nào?”
“Cảm ơn vì đã phối hợp.” Chu Quang Hách dẫn người đi tới trước mặt phó chủ nhiệm Lưu, “Biên bản ghi chép hôm nay sẽ được giao cho tổng cục Công thương Nhà nước.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Khuôn mặt đang tươi cười của phó chủ nhiệm Lưu chợt cứng đờ, cười cứng ngắc, gật đầu.
Phó chủ nhiệm Lưu: “Nhà hàng Trung Hoa trên tầng hai khách sạn Nhân Dân. Món vịt sốt ở đó rất ngon, tan làm lúc năm giờ mà chạy tới đó sẽ hết. Cho nên tôi mới nhờ cán sự Thẩm đến đó mua giúp.
Cả người sợ hãi tới cực điểm.
Chương 149: Chương 149
Chu Quang Hách lại ngồi xuống: “Sáng ngày 12 năm 1976, từ chín đến chín giờ ba mươi, mua điểm tâm ở đâu?”
Thân Tú Vân vặn chặt ngón tay: “Một lần là nhờ tôi mua giúp điểm tâm, một lần là nhờ tôi mua giúp bữa tối.”
Phó chủ nhiệm Lưu: “Nhà hàng Quang Minh, cách hơi xa khu công thương, cũng cách nhà tôi một đoạn đường vòng. Nhưng tôi thường thích ăn cơm của nhà hàng bên đó nên nhờ cán sự Thân mua giúp tôi.”
Giọng điệu Chu Quang Hách rất bình tĩnh: “Hai người đều đưa ra câu trả lời giống nhau.”
Lòng bàn chân của Thân Tú Vân như nhũn ra, nếu không phải những năm này bà ta đã nhìn thấy việc đời nhiều như vậy, hai chữ “báo cáo” này đã có thể trực tiếp khiến bà ta sợ hãi đến bất tỉnh.
Móng tay c*m v** da thịt Thân Tú Vân khẽ buông ra, sau đó mới cố gắng thở mạnh một tiếng: “Làm tôi sợ c.h.ế.t khiếp, đội trưởng Chu, sau này anh đừng doạ người như vậy.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đừng sợ, đừng sợ, sắp đến rồi, sắp đến rồi, chỉ cần đăng ký trả lại nhà và tài sản thành công, sẽ có rất nhiều người đến giúp mình…” (đọc tại Qidian-VP.com)
Sắc mặt phó chủ nhiệm Lưu rất khó coi, giọng điệu lạnh lùng: “Từ hôm nay trở đi, ân tình tôi nợ cô đã được trả hết, giữa chúng ta sẽ xóa sạch quan hệ, sau này không qua lại nữa.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Sau này.” Chu Quang Hách đóng nắp bút lại, kẹp vào sổ: “Quả thực là còn có sau này, đây mới chỉ là điều tra sơ bộ, những gì tôi vừa trình bày vừa rồi cũng không chính xác lắm, cũng không phải người trong cuộc tiết lộ ra, là người biết chuyện báo cáo, sau này chúng ta sẽ thường xuyên gặp mặt.”
Sau khi bước ra khỏi cục công thương, Chu Quang Hách không quay lại đơn vị làm việc để ăn trưa cùng đồng nghiệp mà trực tiếp phóng xe đi.
Lý Hoa hướng Chu Quang Hách gật đầu, ra hiệu trên đường đã hỏi rõ tình hình.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.