Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 232: Chương 232

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 232: Chương 232


Phòng họp lại yên tĩnh trong giây lát.

Chương 232: Chương 232

Phòng họp rơi vào im lặng. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Chúng tôi là cán bộ của ban thanh niên trí thức, vừa tới đây để điều tra một số tình huống, tại sao các anh lại kêu cảnh sát bắt giữ chúng tôi?”

“Tôi sợ.” Thủy Lang đặt một tay lên trên mặt bàn, hơi nghiêng người: “Nhưng không phải các người nói tôi phạm tội sao? Tôi phải hợp tác với anh, nếu không tội sẽ tăng thêm một bậc sao? Vậy có lẽ sẽ bỉ xử b.ắ.n phải không?”

Khí thế của cả hai bên đã hoàn toàn thay đổi.

“Không phải muốn đưa tôi về vùng hoang dã phương Bắc sao?” Thủy Lang đặt bút máy lên trên tờ đơn tự nguyện xuống nông thôn: “Khi nào đưa tôi đi?” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Cô!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Thủy Lang nghi hoặc nhìn người của Ban thanh niên trí thức: “Các người không định bắt tôi sao?”

Những nhân viên khác của Ban thanh niên trí thức cũng giật mình, hoàn toàn không ngờ toeis Thủy Lang lại nói như vậy, vội vàng nói:

Tất cả công an đều đứng ở cửa ra vào xem náo nhiệt, vừa bước vào, sắc mặt liền trở nên nghiêm túc công chính.

Chương Cường cau mày, cho là mình nghe nhầm: “Cô nói được thôi là ý gì? (đọc tại Qidian-VP.com)

“Tôi chính thức khởi kiện ban thanh niên trí thức. Lý do này đã đủ chưa?”

Thủy Lang giống như thợ săn đang săn mồi, trong khi bọn họ lại trở nên bối rối, choáng váng không kịp phản ứng, giống như cừu non đội lốt sói.

Những người ở ban thanh niên trí thức nghe tới xử b.ắ.n đều rùng mình, nuốt nước bọt một cái, nhìn Thủy Lang.

Chương Cường không thể tin nhìn Thủy Lang: “Tạm giam chúng tôi?”

Người nhân viên dễ kích động nhất trực tiếp nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô có còn muốn ở lại thành phố Thượng Hải không? Nếu không ký, cô sẽ quay về vùng hoang dã phương Bắc, ở trong vùng đất băng tuyết mãi mãi, cả đời cũng đừng nghĩ đến việc quay lại thành phố Thượng Hải nữa!”

Thủy Lang đột nhiên gọi một tiếng, mấy người trong Ban thanh niên trí thức đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cô, giây tiếp theo, Chu Quang Hách đã dẫn theo người đẩy cửa đi vào.

“Công an!”

“Đã như vậy.” Thủy Lang từ trên ghế đứng dậy, nhìn mấy người kia đang căng thẳng đến đổ mồ hôi: “Các đồng chí công an, làm phiền tạm giam những người này lại!”

Một nhân viên căng thẳng tới nói không trôi chảy: “Chúng tôi chưa từng nói muốn bắt cô, chúng tôi chỉ đang điều tra mà thôi!”

“Cô không sợ sao?” Trái tim Chương Cường đột nhiên đập loạn xạ: “cô trở về sẽ bị giam giữ, vĩnh viễn không có tư cách trở về thành phố, sẽ ở lại vùng hoang dã phương Bắc mà cô sợ nhất suốt đời, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, còn, còn không được gặp chồng cô, cô không sợ sao?”

“Các người muốn trục xuất tôi xuống nông thôn, phải cần có công an phối hợp bắt giữ đúng không?” Thủy Lang đẩy cây bút và đơn tình nguyện giao cho Chu Quang Hách: “Có giấy trục xuất không? Lấy ra đi, tôi cũng không cần phải trở về thu dọn đồ đạc nữa, tôi có thể rời đi ngay bây giờ.”

Tờ đơn tình nguyện và cây bút máy đã bị Chu Quang Hách lấy đi, Chương Cường không thể giữ được giọng nói bình tình nữa, mồ hôi đã chảy thành dòng trên trán: “Đồng chí công an, đây là tài liệu của chúng tôi.”

Tất cả người trong Ban thanh niên trí thức đều kinh ngạc nhìn Thủy Lang, cô bé trước mặt lập tức từ một con thỏ trắng nhỏ biến thành một con sói to lớn hung dữ, bọn họ còn có chút không kịp phản ứng.

“Cô nói gì?”

“Được thôi.”

Vốn cho rằng sẽ thấy Thủy Lang bị dọa sợ tới thất sắc, giống như lúc trước.

Chương Cường nhìn chằm chằm tờ đơn tình nguyện trên bàn, bàn tay dưới gầm bàn siết chặt lại, kiềm chế ý muốn lao tới giật lại, đột nhiên đứng dậy: “Vừa rồi tôi cũng đã nói rồi, cô đã nói là về thành phố đúng theo quy định, chúng tôi phải xem lời nói của đồng chí nhân dân là quan trọng nhất, sau này sẽ phải tiến hành điều tra chuyên sâu, tôi đưa tờ đơn tình nguyện này về trước, nếu như còn cần, chúng tôi sẽ...” (đọc tại Qidian-VP.com)

Đột nhiên nghe được hai chữ này, người trong ban thanh niên trí thức đều ngây ngẩn cả người.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 232: Chương 232