Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Manh Linh Thiên Diệp
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 289: Chương 289
Những đứa trẻ trước đây không dám hó hé nửa lời, thậm chí còn không dám ngẩng đầu ở trước mặt họ, bây giờ lại dám đe dọa thẳng thừng bọn họ trước mặt bao nhiêu người!
"Tiền của mợ nhỏ còn chưa phát." Nhị Nha cũng lên tiếng: "Không phải hai người thương tụi cháu nhất sao?"
"Chúng tôi không bỏ ra nổi nhưng bà thì có thể cầm ra được!"
"Chuyện này không thể như vậy được, sau này Thủy Lang sẽ là nhân vật có mặt mũi."
"Tiền bồi thường nào?" Thủy Lang không biết chuyện này, liền đưa tay kéo Tam Nha từ phía sau lại gần: "Là tiền bồi thường của ai?"
Tam Nha đứng sau lưng Thủy Lang đột nhiên nói lớn: "Tiền bồi thường!"
"Không có!" Dư Tú Hồng vội vàng ngắt lời người trong thôn: "Tam Nha, đừng có nói bậy!"
"Tôi đã nói mà! Trịnh Dũng là dân quân, còn là đi kéo gỗ cho công xã, sao có thể không có chút tiền bồi thường nào được!"
Bọn họ sống ở trong thôn nửa đời người, cho tới bây giờ chưa từng được hưởng thụ đãi ngộ như thế.
Bà ta còn chưa kịp nói nếu không sẽ làm thế nào, tất cả người trong thôn đã vội vàng vỗ n.g.ự.c cam đoan tuyệt đối sẽ không hé nửa lời.
"Đưa cái con...!" Trịnh Đại Trụ vô thức muốn mở miệng chửi mắng nhưng kịp thời dừng lại, cố nặn ra nụ cười hiền từ: "Mợ nhỏ của các cháu nói là sẽ nuôi các cháu mà."
"Bà Giang, bà không thể làm Thủy Lang mất mặt như vậy, dù thế nào ít nhất cũng phải tặng mỗi người 100 đồng chứ?"
Chuyện như thế này, trước đây có xảy ra với ai, cũng không bao giờ xảy ra với gia đình bọn họ. Vậy mà bây giờ thái độ của mọi người lại thay đổi hoàn toàn.
Trịnh Đại Trụ lập tức mừng rỡ, mặt đỏ bừng vì vui sướng, tự khen mình xử lý đúng.
"Cái gì?" Thủy Lang quay sang nhìn vợ chồng già Trịnh Đại Trụ đứng ở ngoài cổng, hỏi gằn: "Bán sang thôn Hậu Sơn làm con dâu nuôi từ bé à?"
Đây cũng là bởi vì có mợ của Đại Nha!
"Thượng Hải thì sao? Ở viện thanh niên trí thức còn có mấy học sinh Thượng Hải nữa cơ mà. Con bé này... đừng có kiếm cớ để lừa tiền của bà!"
Dư Tú Hồng cũng có cùng suy nghĩ với ông lão, lập tức móc ra một xấp tiền từ trong người, xếp thành đủ 10 đồng, đưa cho Đại Nha: "Ông bà không cho các cháu thì cho ai, ông bà thương các cháu nhất mà."
"1.000 thì hơi nhiều, trẻ con chỉ cần có ý nghĩa là được rồi." Thủy Lang đưa một múi quýt vào miệng, bình thản nói: "Mỗi người 100 đồng, như vậy thì tôi xem như cũng miễn cưỡng giữ được mặt mũi."
"Được, tiền học của các cháu, ông bà sẽ đưa!"
Chiều nay, bà ta đã đặc biệt đi từng nhà cảnh báo không được hé nửa lời nào trước mặt Đại Nha về cuộc sống trước đây của Chu Huỷ cùng ba đứa nhỏ ở trong thôn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hai cô bé này đúng là gần mực thì đen.
Đại Nha đột ngột lên tiếng, nhìn chằm chằm vào Dư Tú Hồng:
"Tôi...!"
Dư Tú Hồng há hốc miệng, ngây ngẩn cả người.
Trải qua cảm giác này, rồi nhớ lại những ngày trước đây, đi đâu cũng bị người ta xem như đối tượng cười chê, nói ông ta tuyệt tự, công việc bẩn thỉu nặng nhọc gì cũng bắt vợ chồng họ làm mà chỉ nhận được công điểm thấp nhất...
"Nói năng lung tung!" Trịnh Đại Trụ lao vào, chỉ tay vào mặt bà lão: "Tại sao bà lại giội nước bẩn lên người chúng tôn? Chúng tôi chỉ có ba đứa cháu gái, thương còn không hết, sao có thể bán cháu gái đi được? Làm vậy chẳng phải để người trong thôn nói chúng tôi tuyệt tự, không có hậu sao?”
Nhị Nha nhắc nhở: "Chúng cháu đều học ở Thượng Hải."
Ai cũng biết bọn họ sắp phất lên, nên mới tranh nhau lấy lòng.
Bọn trẻ mới đi được mấy ngày!
"Một xu, đúng là chỉ có bà Giang mới làm ra được!"
Tất cả người trong thôn đều trừng to mắt nhìn về phía hai vợ chồng Trịnh Đại Trụ.
"Chuyện này, có vẻ không giống như tôi nghĩ." Thủy Lang cúi đầu xuống, che giấu nụ cười bên khóe miệng.
"Bà nội cô chẳng qua không muốn cho bọn trẻ tiền, nên mới kéo chúng tôi xuống nước, bịa chuyện vu khống. Chúng tôi chỉ có ba đứa cháu gái này, làm sao không thương chúng được? Tiền của chúng tôi đều là để lại cho ba đứa cháu gái, nếu không có người thì tiền để lại cho ai? Cô nói xem có đúng không?”
"Đừng nói 100 đồng, 1.000 bà cũng có thể bỏ ra!"
Chỉ trong một buổi chiều, ông ta đã được trải nghiệm được cảm giác làm cán bộ trong thôn, đi đến đâu cũng có người mời thuốc, lấy lòng ông ta, thậm chí người ở thôn bên cạnh cũng chủ động đến chào hỏi.
"100 đồng?” Bà lão giật cây củi ném thẳng vào người vừa nói "Mấy người đúng là một lũ chỉ giỏi nói, không làm được gì! Các người lật hết cả nhà lên cũng chẳng kiếm nổi 100 đồng, mà nói còn hay hơn hát!"
Đây lúc khi đi lấy đồ ăn cô bé nghe được trốn dưới gầm giường ở nhà bà nội! (đọc tại Qidian-VP.com)
Đại Nha không nhận: "Bà ơi, từng này chưa đủ tiền học phí của một mình cháu." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Có nói bậy hay không, hỏi người ở công xã không phải là rõ ngay sao." Thủy Lang vừa vuốt tóc Tam Nha vừa nói: "Nhưng mà, hỏi xong thì sao nhỉ..."
Ông ta không muốn tiếp tục sống những ngày tháng như vậy nữa!
"Có!" Trịnh Đại Trụ đẩy vợ qua một bên, biết rằng lúc này quan trọng nhất là làm hài lòng mợ của ba đứa trẻ. Có mở của bọn trẻ thì mấy khoản tiền bồi thường này chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ trong một hai tháng, chưa kể sắp được chuyển vào ở nhà lầu. Ông ta vội nói: "Tiền đó luôn do tôi giữ cho ba cháu gái, bà ấy không biết. Nếu các cháu cần tiền đi học, vậy trước mắt lấy ra một trăm đồng dùng đi."
Đều biến thành chè trôi nước nhân mè đen cả rồi.
"Nếu đã vậy..."
"Trịnh Dũng và Chu Huỷ còn có tiền bồi thường sao?"
"Hai người đúng là ông bà yêu thương ba cháu gái nhất! Một trăm đồng đủ học phí cho ba đứa một năm ở Thượng Hải." Thủy Lang vừa khen xong, không để hai người kịp vui mừng, đã nói tiếp: "Nhưng mà, nghe nói hai người cũng là bố mẹ chồng thương con dâu nhất. Chị cả đang trị bệnh ở thành phố, luôn không muốn dùng tiền của chúng tôi. Chắc là hai người nghe thấy sẽ đau lòng lắm, nên chắc chắn sẽ đưa số tiền còn lại cho chị cả chữa bệnh, đúng không?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 289: Chương 289
Dư Tú Hồng vừa nói xong, đã nhìn thấy Thủy Lang nhíu mày, lập tức dịu giọng ngay: "Ông bà đã già rồi, không còn tiền đâu." (đọc tại Qidian-VP.com)
Thủy Lang hài lòng nhìn Trịnh Đại Trụ một cái.
"Tiền học của cháu, của Nhị Nha và Tam Nha, hãy đưa trước cho chúng cháu."
Trong lời nói của Nhị Nha mang chút đe dọa, khiến Trịnh Đại Trụ và Dư Tú Hồng nghe xong phải trợn tròn mắt, giống như vừa thấy ma, nhìn hai cô cháu gái.
"Tiền bồi thường của bố mẹ." Tam Nha có cảm giác an toàn hơn khi trốn trong lòng mợ nhỏ, liền mạnh dạn nói: "Bốn trăm đồng!"
Trong lòng thầm chửi rủa, đứa nhỏ nhất này mà cũng dám xen vào!
“Mợ của Đại Nha, cô nhất định không thể tin tưởng loại chuyện hoang đường đó!" Trên gương mặt sưng đỏ của Dư Tú Hồng hiện rõ sự lo lắng, hận không thể xé toạc miệng bà Khương.
"Có tiền bồi thường, vậy mà lúc trước còn đối xử tệ với Chu Huỷ và ba đứa trẻ..."
Vì vậy, để giữ được 300 đồng mỗi tháng và địa vị ở trung thôn, bà ta nhất định phải bám chặt cây đại thụ mợ của Đại Nha, không thể để bất kỳ kẻ nào phá hỏng!
"Không, không phải vậy!" Trịnh Đại Trụ cuống quýt, nói lắp bắp: "Mợ của Đại Nha, không phải như vậy đâu!"
Sắc mặt Dư Tú Hồng và Trịnh Đại Trụ lập tức thay đổi.
Con gái độc nhất của Thủy Mộ Hàm muốn cám ơn bọn họ!
"Mỗi người 100? Miễn cưỡng?" Bà Khương tức giận đến suýt chút nữa ngất đi: "Ba con bé này, lúc còn ở trong thôn, ông bà nội chúng nó còn định bán sang thôn Hậu Sơn làm con dâu nuôi từ bé, mà Đại Nha giá cao nhất cũng chỉ có 80 đồng! Vậy mà dính đến cháu, chim sẻ liền hoá thành chim vàng à?!"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.