Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Manh Linh Thiên Diệp
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 29: Chương 29
Cô bước ra ngoài sân vườn bật vòi nước rửa mặt, tinh thần tỉnh táo lại, vừa quay đầu đã nhìn thấy một dãy tín hiệu wifi, miệng nhỏ cười toe toét nhìn mình.
Đại Nha Nhị Nha vội vàng chạy vào trong phòng, cầm lấy cái áo sơ mi trắng được gấp gọn gàng đi tới. (đọc tại Qidian-VP.com)
Khi Tam Nha suýt chút nữa trượt chân vấp ngã trên bậc cầu thang,còn được mợ túm lấy cổ áo, nhấc cô bé lên đi vào trong nhà.
- Khi Thủy Lang thức dậy thì mặt trời đã sắp lặn.
“Không có gì, em ngồi xuống nghỉ ngơi đi, anh đi nấu cơm.” Chu Quang Hách vội vàng đi về phía sau bếp, quyết định đem chia sườn xào chua ngọt, thịt bò sốt dầu hào, thịt kho tàu ra một ít, đợi đến nửa đêm sẽ làm cho cô một phần ăn thêm.
Trước đây, khi Tam Nha đụng vào Tiểu Mẫn từ nhà cậu hai, mợ hai sẽ rất tức giận, mắng nhiếc bọn họ bẩn thỉu sẽ lây xui xẻo cho Tiểu Mẫn.
Đống vải kia đủ cho ba cô bé may mỗi người một bộ quần áo.
Không ai biết rằng Nhị Nha luôn có suy nghĩ “mình tuyệt đối không thể trưởng thành”.
Ấn tượng đầu tiên của anh ở ga tàu là cô gái này thật là mảnh mai, thanh tú, chỉ là tóc luôn xoăn lại, mặc một cái áo sơ mi vải màu xám chắp vá, nếu không nhìn kỹ, sẽ không thể thấy được vẻ đẹp của cô. nhưng trong tâm anh biết người em gái này của đồng đội cũ rất xinh đẹp, có vẻ ngoài hoàn toàn khác với người đồng đội cũ của mình.
Chương 29: Chương 29
Nếu có thể ăn nhiều hơn những người khác một bữa, cơ thể nhất định sẽ rất nhanh mập mạp lên!
Thủy Lang nhận lấy quần áo lật qua lật lại, phát hiện ra quần áo không phải dùng máy may ra mà giống như được may tay, cách cắt may cũng rất thời trang, không phải là áo sơ mi trắng suôn thẳng thời hiện đại, mà là được thiết kế bóp eo, cúc áo ở cổ áo tay áo được thêu bằng chỉ đỏ trông như bông hoa năm cánh, nhìn vừa tinh xảo lại vừa có hỷ khí, không hề th* t*c chút nào.
Bởi vì bản thân quá gầy, không có ăn, ngày nào cũng phải chịu đói bụng, thường xuyên không cảm nhận được trái tim mình có còn đập ở đó hay không, ông lão trong thôn nói nếu tim ngừng đập thì con người sẽ c·h·ế·t, cô bé thường xuyên cho rằng mình đã c.h.ế.t rồi, đây là lần đầu tiên cô bé cảm nhận được rõ ràng là mình vẫn còn sống.
Tay nghề của bà ngoại quả nhiên là không tầm thường.
Cô đi vào bên trong thay đồ.
Không được giống như Lâm Đại Ngọc, phải ăn nhiều một chút, để cơ thể mũm mĩm mập mạp.
Vừa bước ra đúng lúc gặp được Chu Quang Hách từ bếp sau đi tới.
Nhưng vào giờ phút này, cô gái trước mặt trông giống một đoá hoa lê, thực sự khiến anh kinh ngạc thán phục, cứ như thể Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng hiện ra trước mặt anh .
“Các cháu đang làm gì vậy?” Giọng nói của Thủy Lang mang theo vẻ uể oải còn chưa tỉnh ngủ: “Sao lại đứng ở đây?”
“Tam Nha!” Đại Nha nhìn sắc mặt Thủy Lang, sợ cô sẽ tức giận vì hành vi của Tam Nha.
Trong ngõ có thể nghe thấy tiếng chuông xe đạp “leng ka leng keng” và tiếng dây xích, thỉnh thoảng lại vang lên những lời chào hỏi như “Tan làm rồi à?” hay “Cô đang nấu món gì đó?”. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng cả hai người rất nhanh đã phát hiện mợ nhỏ không hề tức giận giống như bọn họ tưởng tượng, chỉ đang ngáp một cái rồi để cho Tam Nha kéo vào trong.
“Quần áo đâu?”
Tam Nha ngẩng đầu nhìn chằm chằm Thủy Lang.
Thủy Lang nhéo nhéo mặt cô bé, phát hiện không thể nhéo vào, hoàn toàn không có chút thịt nào: “Quần áo mới của các cháu đã may xong chưa?”
Bước chân Chu Quang Hách đang vội vàng đột nhiên dừng lại, hai mắt sững sờ ngắm nhìn Thủy Lang.
Thủy Lang bị tiếng nói của anh làm cho giật mình nói: “Cái gì không được?”
“Mợ ơi, quần áo mới đã làm xong rồi." Tam Nha đột nhiên chạy tới, nắm lấy tay Thủy Lang kéo cô vào nhà, kể từ khi bà cố đưa áo quần mới đến, cô bé đã chạy đi xem rất nhiều lần, mong mỏi mợ sớm thức dậy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nụ cười trên mặt Nhị Nha cũng biến mất, giống như đã nhớ ra những chuyện kia, cô bé thầm mắng Tam Nha không nhớ gì được lâu.
“Mợ ơi, mợ thật là giống như Hằng Nga trên bầu trời ~”
Hoặc là phải nói, là được sống lại một lần nữa, được sống như một con người.
Sự liên tưởng này khiến Chu Quang Hách bừng tỉnh nói: “Không được!”
Ba cô bé nhanh như chớp xông vào trong phòng, Tam Nha trực tiếp c** q**n áo ngay từ đầu, thân hình nhỏ nhắn trần trùng trục, cầm lấy bộ quần áo nhỏ nhất mặc vào người mình.
“Xong rồi.” Chu Huỷ chiêm ngưỡng em dâu xong, nhìn mấy đứa con gái của mình đã chờ đợi rất lâu: “Đi thay quần áo mới cho mợ xem đi.”
Với cậu, có mợ, Nhị Nha nghĩ mình sẽ có thể sống cho đến khi trưởng thành. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mẹ nói bọn họ phải chờ mợ mặc áo quần mới xem sao rồi mới được mặc. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.