Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 294: Chương 294

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 294: Chương 294


Chu Quang Hách im lặng một lúc lâu, đợi đến khi tay Thủy Lang gần như mỏi nhừ: "Vậy sau này đừng rời khỏi khu vực bảo vệ của công an."

Đã đói đến mức này, lúc nãy còn bảo không ăn.

Thấy công an giống như đang chạy ra, nhóm nam nữ thanh niên đột nhiên như ong vỡ tổ đẩy ngã các cán bộ, hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn.

Một nữ thanh niên ở phía sau vội vàng lên tiếng: "Tôi muốn tố cáo bí thư thôn Hồng Hà, sử dụng thủ đoạn bẩn, bôi nhọ danh tiếng của tôi, ép buộc tôi phải gả cho con trai của ông ta!"

Ngực Chu Quang Hách phập phồng nhanh hơn, gương mặt cứng ngắc, không nói một lời.

Thuỷ Lang đang cảm thấy không thoải mái, định lên tiếng thì tay cô bị anh nâng lên, đặt cách môi không đầy hai centimet, gần như đã chạm vào môi anh, cô thậm chí cảm nhận được sự khô ráp, rồi một luồng hơi nóng phả vào tay cô.

"Gì?"

"Em đi với anh nhé?"

Chu Quang Hách cúi đầu nhìn cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn tay, ngẩn ra một lúc, khóe miệng hơi nhếch lên, rồi sắc mặt lại trầm xuống, không nói lời nào, chỉ nhìn cô chằm chằm.

Ngay sau đó, cổ tay bị nắm chặt, nắm cho đến khi ngón tay của cô khẽ cuộn lại, trở thành ngón tay cô bao bọc lấy ngón tay anh ấy.

"Đưa tay còn lại."

Bản thân Chu Quang Hách cũng sững sờ. Được đối xử thế này ở nhà thật sự là rất hiếm. Nhận ra ánh mắt ngưỡng mộ của đồng nghiệp, anh bưng bát cháo lên, uống một ngụm.

Các chiến sĩ công an bận rộn mấy ngày mấy đêm từ hai khu vực vẫn còn đang ăn cơm ở đó.

"Không phải anh đang tức giận đấy chứ?"

Nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền xuống cổ tay, đến tận trái tim, Thuỷ Lang khẽ nuốt nước bọt một cái.

"Đi."

“Anh không tức giận."

Chương 294: Chương 294

Những công an khác cũng thế, ngẩn người nhìn.

Chu Quang Hách dừng bước chân lại: "Chúng tôi chính là công an thành phố Thượng Hải, cô có việc gì?"

Cả hai người cùng dừng lại.

Lời nói bất ngờ vang lên ngay bên tai, Thuỷ Lang cảm thấy những sợi lông mảnh trên vành tai run lên, theo bản năng giơ tay định xoa nhưng lại đưa vào lòng bàn tay anh, bàn tay đó cũng theo bản năng nắm chặt, bao bọc lấy cô.

Đang rút ra được một nửa, tay đột nhiên bị nắm lại, không thể động đậy.

"Không ăn nữa."

Lý Hoa cắn dở một nửa cái bánh, ngẩn người nhìn.

Đặt xuống, rồi lại bưng lên, uống thêm vài ngụm nữa.

Thủy Lang lại thay quần áo lần nữa, ban đêm ở nông thôn lạnh hơn thành phố, cô khoác thêm một cái áo len lông dê rồi bước đến bếp nhỏ của công xã.

Sắc mặt Chu Quang Hách lập tức trở nên nghiêm trọng: "Buôn bán người? Có chứng cứ không?"

Chu Quang Hách nhìn chằm chằm vào cô, đôi môi mím chặt: "Em nghĩ anh tức giận là vì ba cô bé à?"

Sau lưng không có tiếng động, Chu Quang Hách cũng không nhúc nhích, ánh mắt nóng rực, Thuỷ Lang cảm thấy áo ngủ mỏng manh gần như bị thiêu cháy.

Đột nhiên, bên ngoài vang lên một loạt tiếng hò hét, rồi lại có tiếng "ưm ưm" giống như bị bịt miệng.

"Anh đừng có mặt nặng mày nhẹ như vậy, lần sau em nhất định sẽ không đưa ba cô bé đến những nơi nguy hiểm."

Cô cầm lấy cái bát sứ trắng xanh sạch sẽ bên cạnh, múc một bát cháo khoai môn lớn, đặt trước mặt Chu Quang Hách: "Ăn từ từ thôi, đừng để bị nghẹn."

Chu Quang Hách liên tục thổi, xoa bóp, cuối cùng đã làm ấm đôi tay lạnh lẽo của cô.

Thủy Lang vừa bước ra liền nghe được câu này, Chu Quang Hách còn chưa kịp phản ứng, bên ngoài đã vang lên tiếng tố cáo khác:

Thủy Lang nhìn Chu Quang Hách mỉm cười.

Các công an: "..."

Không khí lại một lần nữa ngưng động lại, lan tỏa một bầu không khí khiến trái tim của cả hai người đều có cảm giác tê dại.

"Không lạnh sao?"

"Không cần sợ, anh là công an, em là người dân, công an là chiếc ô bảo vệ của nhân dân."

"Anh không tức giận."

Sau đó, đồng loạt lộ ra ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Thủy Lang trong lòng thầm thở phào, coi như đã tạm vượt qua bầu không khí khó xử này, rút tay lại nhanh hơn rất nhiều so với trước làm bàn tay nóng rực lên.

"..."

Căn phòng lập tức rơi vào im lặng.

"…"

Rõ ràng là một hành động rất bình thường, âm thanh cũng bình thường, hằng ngày vẫn nghe ở nhà nhưng trái tim của Thuỷ Lang vẫn đột nhiên nhảy lên một cái, tay cầm chậu quần áo thay ra, cả người cứng lại, không thể bước tiếp về phía trước.

Phát hiện không chen qua được, một nữ thanh niên đang mang thai liền cầm đuốc quơ mạnh vào mặt các cán bộ và thôn dân, thành công mở ra một con đường, tiến đến trước mặt Chu Quang Hách.

Thuỷ Lang ngồi bên giường, ngẩng đầu nhìn anh, cảm nhận được hơi thở của anh dần trở nên nặng nề, n.g.ự.c cũng không ngừng phập phồng, tay anh nắm lấy tay cô có hơi siết chặt hơn” "Được rồi chứ?"

Lần này, Chu Quang Hách thật sự không nói gì nữa.

Cả hai người nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau, không biết đã bao lâu.

"Tôi cũng muốn tố cáo bí thư thôn, ông ta th*m nh*ng! Ông ta nhận lợi ích của người trong thôn Hồng Hà, nhắm mắt làm ngơ để dân thôn Hồng Hà buôn bán người!"

Ai mà chẳng có!

"Phù."

Hàng mi dài của Chu Quang Hách khẽ run, ánh mắt lại kiên định: "Là anh lo lắng cho em."

Chưa xong à?

"…" (đọc tại Qidian-VP.com)

Tiếp theo, lại uống thêm hai ngụm.

Chu Quang Hách ngồi xuống bên cạnh Lý Hoa, cầm một cái bánh ngô, cắn một nửa miếng.

Thuỷ Lang khẽ nhíu mày: "Còn không phải sao?"

"Tay của em lạnh quá." Chu Quang Hách đưa bàn tay còn lại, nhận lấy chậu quần áo từ trong tay cô, đặt lên giá bên cạnh, rồi lại dùng cả hai tay bao bọc lấy tay cô, từ từ, chậm rãi, xoa bóp.

"Anh..."

Chu Quang Hách cụp hàng mi dài xuống, lại nghe cô nói tiếp: "Sau này nếu có rời khỏi khu vực bảo vệ, em sẽ nộp đơn xin phép trước để anh phê duyệt."

Bị tốc độ hành động của mọi người làm cho sững sờ, cô vội vàng chạy theo ra ngoài.

Tay của Thuỷ Lang vẫn còn bị anh nắm, đã bắt đầu ấm lên, cô từ từ rút tay ra, đưa tay còn lại vào.

"Đội trưởng Chu, tôi còn tưởng anh không ăn nữa, suýt nữa ăn luôn phần của anh rồi." Lý Hoa tay cầm một cái bánh ngô, rõ ràng là đói lả, vừa ăn ngấu nghiến vừa nhìn sang Thủy Lang, liền nở ra nụ cười rạng rỡ:"Chị dâu, không ngờ lại có thể gặp được chị ở đây."

Chu Quang Hách thành thật lắc đầu: "Công xã có nhà bếp nhỏ, đã nấu cơm, các đồng nghiệp đều ở dưới ăn rồi, anh vẫn chưa ăn."

Tiếng "soạt soạt" uống cháo vang lên không ngừng, lúc to lúc nhỏ.

Trong sân công xã, đầy ánh sáng của đuốc và đèn pin, một đám đông nam nữ thanh niên đứng thành hàng, trước mặt họ là một nhóm cán bộ và thôn dân ngăn cản, kéo giữ, không cho bọn họ tiến vào bên trong.

Lần này thực sự là giận rồi.

Thủy Lang còn đang nhìn ra bên ngoài cửa sổ, người ngồi trên bàn đã biến mất sạch sẽ, chỉ để lại bát và bàn đang run rẩy.

Thuỷ Lang đi về phía giường, Chu Quang Hách cầm tay cô cũng vô thức đi theo.

Thủy Lang: "..."

Thuỷ Lang: "…"

Thuỷ Lang quay đầu, nhìn chằm chằm vào môi anh, thấy chúng nứt nẻ, khô ráp, rồi nhìn lên, bắt gặp đôi mắt thức đêm không ngủ, mệt mỏi quá độ của anh: "Anh đã ăn cơm chưa?"

"Công an Thượng Hải có ở đây không?"

Nhìn qua thức ăn trên bàn ăn, có thể thấy bữa cơm đã được ăn một nửa, đó là một nồi cháo khoai môn loãng, bánh ngô dẹt, dưa muối, củ cải muối và một món nóng là đậu tằm xào.

"Trên đường về, một câu cũng không nói, còn không tức giận à?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Thủy Lang nhìn thẳng vào mắt anh, nhìn thấy trong đôi mắt đó hiện lên những đường tơ m.á.u đỏ, rồi nỗi sợ hãi và hoảng loạn cũng xuất hiện, khiến cô nghẹn ngào, sống mũi cay cay.

Ngon lắm hay sao?

Thủy Lang bật cười: "Thế thì không được." (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhìn thấy nếp nhăn trên trán anh giãn ra, Thủy Lang mỉm cười rút tay đang nóng rực về: "Dưới nhà còn cơm không? Anh mau xuống ăn đi." (đọc tại Qidian-VP.com)

"Có! Tôi chính là chứng cứ!" Nữ thanh niên mang thai bước lên phía trước: "Tôi vốn là vợ của xã viên Lý Hồng Vệ ở thôn Hồng Hà. Chồng tôi qua đời do một tai nạn, bố chồng tôi là Lý Nhị Công liền bán tôi sang thôn Hậu Sơn. Tôi tố cáo với bí thư thôn nhưng không có kết quả, còn bị cưỡng ép đưa đến thôn Hậu Sơn. Sau này tôi mới biết Lý Nhị Công nhận 300 đồng, trong đó đưa cho Lý Hổ 100 đồng! Tôi có chứng cứ! Đây là giấy tờ lúc đó họ lập với nhau!"

"Lâu rồi không gặp." (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 294: Chương 294