Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Manh Linh Thiên Diệp
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 319: Chương 319
Thủy Lang bước tới giữa bàn ăn, ngồi xuống ghế, liếc nhìn Trâu Hiền Thực, bình tĩnh nói: “Ăn cơm đi.”
“Đi, tôi cũng không tin, đến xem thử!”
Trâu Luật vừa bước vào cửa, khóe miệng giật giật.
Thủy Lang lại lên tiếng: “Có chuyện gì thì nói đi.”
Còn khu Bình An lại được coi là khu khó khăn bậc nhất trong việc cải tạo cũ!
Trâu Hiền Thực vừa lên tiếng mời, vừa cảm thấy mình càng giống một quản gia hơn.
Trâu Hiền Thực ngạc nhiên: “Sao lại nói vậy?”
Kết quả, chỉ trong một đêm, đã giải quyết xong!
“Tôi phải đích thân đến khu Bình An xem thử. Tôi không tin nhiều nhà xây trái phép như vậy mà chỉ trong một đêm đã phá sạch!”
“Đều là người nhà, mua gì chứ?” Lý Lan Quỳnh thân thiết kéo tay Thủy Lang vào nhà: “Lang Lang, đừng quên những gì dì nói với cháu tối qua. Dì với chị dâu cháu đều không đối phó nổi với mấy buổi tiệc kiểu này, lát nữa phải trông cậy vào cháu giúp đỡ chú Trâu.”
Không khí của chủ nhà cuối cùng cũng được kéo lại một chút, Trâu Hiền Thực vỗ đầu gối, nở nụ cười, vừa định mở lời nhưng chưa kịp nói thì Thủy Lang bên cạnh đột nhiên đứng dậy.
Trâu Hiền Thực hắng giọng, ngồi ở vị trí chủ tọa: “Chuyện này... ờ...”
“Lang Lang, cuối cùng cháu cũng đến rồi.”
Sao lại có cảm giác chủ nhân đã trở về, còn ông ta thì lại biến thành quản gia thế này?
“Khụ, đúng, đúng, ngồi, mọi người ngồi đi.”
Sau khi cục trưởng Quách ngất xỉu, ông ta được đưa vào bệnh viện. Vừa tỉnh dậy, ông ta đã vội vàng đến tham dự bữa tiệc quan trọng của vườn Hương Chương, vẫn chưa kịp kể với Trâu Hiền Thực về chuyện ở khu Bình An.
Ông ta vừa định mở miệng, lại nhìn thấy bao nhiêu người đang nhìn mình, nghĩ đến việc kể chuyện đó ra chỉ khiến mất mặt khu Bằng Bắc, lại làm tăng uy tín cho Phục Mậu, ông ta lập tức nuốt lời định nói vào trong: “Hậu sinh khả úy, cô còn vượt cả phong thái của mẹ cô năm xưa.”
Mọi người ngồi quanh chiếc bàn dài, không một ai lên tiếng, không khí im lặng như tờ.
Mọi người tại đó: “?”
Chắc chắn là khoảng cách thế hệ!
Lý Lan Quỳnh càng thêm thân thiết, khoác tay Thủy Lang đi vào phòng khách: “Ông xa ơi, Lang Lang đến rồi.”
“Cháu thì khác. Đừng quên, cháu là con gái của Thủy Mộ Hàm.”
“Thế là được rồi. Giữ vững khí thế trong những dịp như thế này, điều đó nằm trong m.á.u của cháu rồi.”
“Lại đây, lại đây, Lang Lang, nhanh qua đây, đợi cháu nửa ngày rồi.” Trâu Hiền Thực vẫy tay, cười giới thiệu với mọi người: “Vị này chính là con gái duy nhất của Thủy Mộ Hàm, người từng là Phó Chủ tịch Hội Liên hiệp Công Thương, Chủ tịch Hội Thương mại Hoa Kiều, Tổng Giám đốc nhà máy gỗ Hộ Hưng, Thủy Lang.”
Ai là kẻ ngốc hả?
Thủy Lang lại nhìn quanh một vòng: “Mọi người không ăn à?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Lần đầu tôi tham gia tiệc, không biết nên mua gì nên tôi chẳng mua gì cả.”
“Ăn chứ, tất nhiên ăn, nào nào, mọi người lên bàn hết đi.”
Không phải ảo giác của ông ta đâu!
“Không tiễn các vị nhé, ha ha ha ha ha.”
“Chuyện... chuyện gì vậy, Lang Lang?”
Mấy vị cục trưởng đứng trên con đường giờ đây rộng rãi, trống trải, hai mắt đờ đẫn, bên tai vẫn vang vọng tiếng cười khoa trương của cục trưởng Chu. Trong đầu họ rối bời không thể tin nổi.
“Đúng rồi, đúng là chuyện đó.” Trâu Hiền Thực tìm lại được mạch suy nghĩ, vừa nhắc đến chuyện này, sự tự tin của ông ta cũng quay lại: “Ngọc...”
Mọi người trong phòng khách đều quay đầu lại, ánh mắt mỗi người một vẻ: có người đánh giá, có người kinh ngạc, có người thân thiện, lại có người tò mò.
“Dì Quỳnh, tôi không đến muộn chứ?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng c.h.ế.t tiệt, tự nhiên đầu óc ông ta trống rỗng, lưỡi cũng líu lại, chẳng biết nói gì nữa!
“Được, được.”
Đúng là không sợ bất cứ trường hợp nào thật.
Nửa câu đầu nghe bình thường, nửa câu sau đáng lẽ phải nói đến quà chứ?
Lý Lan Quỳnh đã hoàn toàn sững sờ.
Thủy Lang liếc nhìn hai vị cục trưởng, rồi lại cúi đầu tiếp tục xử lý các giấy chứng nhận đăng ký đường phố.
Đứa trẻ này quả nhiên sinh ra đã có khí chất ứng phó những tình huống như thế này.
Cục trưởng Quách với ánh mắt vẫn còn nghi hoặc, nhìn Thủy Lang: “Không ngờ. Chiều nay tôi còn tưởng nhân tài mới của Phục Mậu là hai người đứng sau cô, hóa ra là tôi nhìn nhầm, là cô.”
Trâu Luật vừa đỗ xe: “…”
Chưa từng có khu nào thực hiện cải tạo cũ với tốc độ như vậy.
“Không đâu, mọi người bên trong cũng vừa mới tới thôi.”
Cục trưởng Quách ôm ngực, trước mắt tối sầm lại, ngất đi nhưng đôi mắt vẫn chưa cam tâm mà mở hé.
Thủy Lang quét mắt một vòng: “Mọi người xuống ngồi đi.”
Vừa dứt lời, sự chú ý của mọi người liền chuyển sang ông ta.
Ánh mắt của mọi người trên bàn một lần nữa chuyển hướng về phía Thủy Lang, nhìn thấy Lý Lan Quỳnh đặt một đĩa món táo đỏ bọc nếp trước mặt cô.
Nghe xong lời giới thiệu này, mọi người có mặt tại đó đều thực sự nhận ra rằng thời đại đã một lần nữa thay đổi.
“Chuyện đó, tôi chắc chắn không bao giờ quên.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tôi không tin!” Cục trưởng Quách bất ngờ tức tối bước ra ngoài, giày da giẫm xuống đất kêu “cót két”.
Trâu Hiền Thực: “...?”
“Huy động toàn bộ nhân viên của phòng ông qua đây, giúp cư dân khu Bình An sớm nhận được thẻ nhà ở!”
Sao họ lại có cảm giác không phải đến để ăn uống, mà là để báo cáo công việc với lãnh đạo vậy nhỉ? (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 319: Chương 319
“Tôi đi ngay!”
Thủy Lang mỉm cười, qua lớp kính nhìn vào trong, nơi có một nhóm người đang tụ tập: “Dì ở đây bao nhiêu năm mà còn không đối phó nổi, tôi thì làm gì được?”
“Tôi cũng đi!”
“Khụ, thôi nào, tiếp tục đi.” Trâu Hiền Thực muốn lấy lại không khí, quay sang dặn Lý Lan Quỳnh: “Món ăn chuẩn bị xong thì bày ra bàn đi, vừa ăn vừa nói chuyện.”
Mọi người lại nhìn nhau, ánh mắt như hỏi nhau: Ăn, hay là không ăn đây?
Trâu Hiền Thực: “???”
...
Ai mà không biết cải tạo khu cũ là vấn đề khó khăn nhất. Từng hộ, từng người đều có vô vàn rắc rối, phải kiên nhẫn giải quyết từng trường hợp, nhanh nhất cũng phải mất nửa năm.
Vườn Hương Chương
“Đặt ở đây đi.”
“Lần đầu gặp mặt, chào mọi người.” Thủy Lang nhìn một vòng, rồi dừng lại khi thấy một người quen quen: “Người này chiều nay tôi vừa gặp.”
“Đương nhiên rồi.” Trâu Hiền Thực nhìn ra điều gì đó, lập tức chuyển chủ đề: “Lang Lang, ngồi xuống đây, ngồi cạnh chú.”
Khoảng cách thế hệ!
Ánh mắt nhìn như nhìn kẻ ngốc của cô là sao đây?
Thủy Lang bước đến bên sofa, ngồi xuống, hai tay khoanh trước ngực, tựa lưng vào ghế.
Mọi người nhìn nhau, rồi lần lượt quay về chỗ ngồi cũ.
Hành động bất ngờ của cô ngay lập tức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng.
Đúng thật là giống như đang báo cáo công việc với lãnh đạo!
Chẳng ai biết phải nói gì, ánh mắt của tất cả lại không tự chủ được mà dồn về phía Thủy Lang.
“Có tôi đây, thưa cục trưởng!”
Trâu Hiền Thực: “...”
Thủy Lang cầm đũa gắp một miếng cho vào miệng, liếc nhìn Trâu Hiền Thực một cái: “Ông cứ nói tiếp đi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Trâu Luật cười nói: “Bố, bố định nói về chuyện giải thưởng Ngọc Lan phải không?”
Trong cả phòng khách, chỉ có cô ngồi, còn lại mọi người đều đứng, nhìn chẳng khác nào cảnh mọi người đang bái kiến một nữ hoàng.
Lý Lan Quỳnh và Trâu Khải đứng trước cửa, thấy Thủy Lang bước xuống xe thì vui mừng khôn xiết, vội vàng bước tới đón.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.