Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 327: Chương 327

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 327: Chương 327


Không nhận được câu trả lời, Thủy Lang quay đầu nhìn anh, vừa vặn bắt gặp ánh mắt đã trở lại vẻ bình lặng như nước của anh. Những tia sáng lấp lánh trong mắt anh khi nãy đều biến mất.

Chu Quang Hách: "......"

Thủy Lang không động đậy.

“Có chuyện gì thế?”

"Đúng vậy." Thiết Đản đưa tiền và áo khoác cho Nhị Nha: "Trong cái áo này có tiền. Cái áo cũng còn tốt, các chị giữ lại mặc đi."

Thiết Đản nuốt nước miếng, nhìn một bàn người đang chăm chú dán mắt vào mình, cố nhịn không động đũa trước.

Nhìn thấy Thiết Đản như vậy, Đại Nha và Nhị Nha đột nhiên im lặng. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Vậy cháu ăn uống, ngủ nghỉ thế nào?" Chu Huỷ cầm quả trứng gà trên tay nhưng vẫn chưa bóc, tò mò hỏi: "Tới Thượng Hải phải có giấy giới thiệu, không ai kiểm tra cháu sao?"

"Cháu ngủ trong miếu hoang. Mẹ cháu đỡ mệt rồi, có làm bánh cho cháu ăn." Thiết Đản lôi từ trong túi ra một miếng bánh bột trắng cứng ngắc, cười lộ ra hàm răng trắng sáng: "Bánh bột trắng! Ngon lắm! Nhưng mà không chắc dạ, đáng lẽ phải làm bánh ngũ cốc mới đúng."

Cô nhếch môi: "Chậc, đúng là đàn ông." (đọc tại Qidian-VP.com)

Chu Quang Hách bị chọc cười. Sau khi thoa thuốc xong, anh cầm lấy cổ áo cô, kéo lên để che kín phần vai trắng nõn cùng xương quai xanh quyến rũ: "Nhỏ như vậy mà hiểu biết nhiều thật."

"Anh già thế, ai mà ngờ anh chỉ hơn em có hai tuổi chứ? Không biết còn tưởng hơn hai mươi tuổi ấy."

Nhị Nha vừa bước ra khỏi phòng nghe thấy giọng của mợ nhỏ liền vội vàng chạy tới. Nhìn thấy Thiết Đản co ro ở góc tường, trong tay ôm chặt cái áo khoác nỉ màu cam mà mấy hôm nay cô bé vẫn còn xót xa, chân trần lấm lem bùn đất, tóc tai ướt đẫm không biết do sương hay do mồ hôi, cô sững sờ đến mức không nói nổi một lời.

"Lấy lại ngay!"

Trước mặt Thủy Lang đột nhiên xuất hiện hai bát sủi cảo đầy ắp. Cô ngẩn người, nhìn về phía Đại Nha và Nhị Nha: "Làm gì vậy?"

Thủy Lang từ từ quay đầu, đúng lúc ấy...

Họ có giày da cài khuy, có mấy bộ quần áo mới, được học ở trường tiểu học tốt nhất trong quận, còn có một trăm đồng tiền tiết kiệm!

Tam Nha khó hiểu nhìn hai chị gái, sau đó cũng đẩy bát của mình đến trước mặt mợ nhỏ.

Thiết Đản lúc này mới bắt đầu ăn theo.

"Vậy tại sao tự nhiên lại nói vậy?"

Đèn bàn tắt.

“Khoan đã, quay lại đây!”

Thủy Lang nhìn xuống chỗ ngủ tạm bợ dưới sàn nhà, bị kẹp giữa giường và tủ quần áo, ngay đối diện cửa ra vào. Nếu thời tiết lạnh hơn, gió sẽ lùa vào từ khe cửa. Cô bĩu môi: "Em đâu còn mặt mũi nhìn anh đáng thương nằm dưới đất thế này."

Có những mầm non như vậy, tương lai đất nước chắc chắn sẽ ngày càng phát triển!

"Cạch."

"Xin lỗi."

Thủy Lang gọi cậu nhóc quay lại, mời vào phòng khách. Chu Quang Hách bưng tới một bát sủi cảo sườn hầm, đặt trước mặt Thiết Đản rồi ra hiệu cho cậu bé ăn.

Chu Quang Hách: "……"

“Sao cháu lại tới đây?”

Nghĩ lại trước đây, một miếng bánh bột trắng lạnh cứng trong tay Thiết Đản từng là thứ xa xỉ đối với bọn họ.

Thủy Lang cầm lấy thìa, mọi người cũng theo đó cầm đũa lên bắt đầu ăn sáng.

Anh im lặng, vành tai hơi đỏ lên. "Không có kích động."

"Nhị Nha, cô Thủy Lang."

Lúc mới thức dậy, Thủy Lang cảm thấy đầu óc khá tỉnh táo. Sau khi vận động giãn cơ, cô càng thấy tỉnh táo hơn. Nhưng bây giờ, cô hoàn toàn rơi vào trạng thái bối rối.

Cả người lẫn không khí trong phòng đều như bị nhấn nút tạm dừng, đến cả hơi thở cũng không nghe thấy.

Trên giường, tiếng cười khe khẽ vang lên.

Thủy Lang chép miệng, nhìn Thiết Đản: “Em chạy mất bao lâu?”

Thiết Đản suy nghĩ một chút rồi đáp: "Hai ngày. Bị lỡ xe khách, lại đi nhầm một đoạn đường nên bị chậm trễ."

Chu Quang Hách đang làm bữa sáng trong bếp, Chu Huỷ đang rửa mặt trong phòng vệ sinh, Đại Nha, Tam Nha cũng đều nghe thấy tiếng ồn ào mà bước ra. Khi nhìn thấy Thiết Đản, tất cả bọn họ đều đờ người.

Thủy Lang nhìn ba bát sủi cảo trước mặt, nhướng mày: "Mấy đứa muốn làm mợ no c.h.ế.t để đổi cho c** nh* một bà vợ mới à?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Thiết Đản vừa định lắc đầu thì ánh mắt lại không kìm được mà nhìn về căn phòng phía đông. Nghĩ đến sự choáng ngợp khi nhìn thấy nó lúc nãy, nghĩ đến việc có cơ hội ở trong đó lâu thêm chút nữa, cái đầu đang lắc cũng chậm dần rồi dừng hẳn.

Chương 327: Chương 327

Ba bát sủi cảo lập tức bị kéo đi với tốc độ ánh sáng.

“163 km.”

“Két.”

Nhị Nha còn đang đơ người, thấy người ta đưa gì liền theo phản xạ vươn tay nhận lấy.

Thủy Lang trừng mắt nhìn anh. "Anh kích động cái gì thế?"

Căn phòng đột nhiên im bặt.

Chu Quang Hách đáp: "Trên tàu hỏa, nhà khách, khu phố, đồn công an thì mới kiểm tra giấy giới thiệu."

Rồi tất cả lại rơi vào tĩnh lặng.

"......"

Đưa xong, Thiết Đản quay người định chạy đi.

Rửa mặt xong, nhìn đồng hồ, mới có 7 giờ 30.

"Cho mợ hết đó."

Chu Quang Hách cũng không phát ra một chút tiếng động.

Cái bóng nghe thấy tiếng cửa mở, giật mình quay đầu lại.

Thủy Lang ngạc nhiên, hóa ra lúc Nhị Nha đưa áo còn lén nhét thêm mười đồng vào trong.

Bước ra sân làm vài động tác giãn cơ, khi cúi đầu xuống, Thủy Lang đột nhiên nhìn thấy một cái bóng lù lù ngồi xổm bên khe cửa chính.

Tối nay không có trăng.

Thủy Lang nhìn thấy một bóng đen cao lớn nằm xuống chỗ ngủ dưới sàn, kéo chăn trùm kín đầu.

Sau khi giải quyết xong mối nguy đầu tiên trong khu Bình An, tâm trạng của Thủy Lang thả lỏng hơn hẳn. Đêm đó, cô ngủ một giấc thật ngon.

Còn bây giờ, một bát sủi cảo nhỏ khiến Thiết Đản vô cùng kinh ngạc lại là chuyện bình thường đối với họ!

Đại Nha nhìn miếng bánh nguội ngắt, cứng đờ: "Cái này em định để ăn trên đường về đúng không?"

Bất chợt, cô cảm thấy vô cùng tự hào về bọn trẻ này.

Thiết Đản vừa nhét một cái sủi cảo vào miệng, hai má phồng lên, mắt sáng rực, trông vô cùng thông minh: "Mười đồng thì biết, tờ mười đồng kia thì không biết."

"!"

Thủy Lang và Nhị Nha sững sờ đánh giá Thiết Đản từ trên xuống dưới mấy lần, sau đó cùng hét lên: "Chạy tới?"

Cô liếc nhìn Nhị Nha cũng đang mơ hồ chẳng kém, rồi cả hai cùng quay lại nhìn Thiết Đản.

Dưới đất: "......"

Chu Quang Hách ghé sát vào vai cô, nhẹ nhàng thổi lên vết thương. "Còn đau không?"

"Hơn một nửa căn phòng của anh đều bị em chiếm dụng rồi. Từ giường, tủ quần áo, ghế sofa, sắp tới cả bàn làm việc cũng đầy bản thiết kế của em. Mới được phân nhà không bao lâu, mà đã bị đồ của em lấp đầy."

"Ăn xong thì ở đây tắm rửa, ngủ một giấc thật ngon, lát nữa mượn điện thoại báo bình an với công xã. Ngày mai lên phố, cô mua cho cháu một bộ quần áo, nghỉ ngơi đủ rồi hãy bắt xe về."

Thủy Lang quay sang nhìn Thiết Đản: "Tiền trong áo là để cho cháu, cháu biết chứ?" (đọc tại Qidian-VP.com)

"......"

“Từ thôn Hồng Hà đến ngõ Ngô Đồng bao nhiêu cây số?”

Thiết Đản chống tay vào tường đứng dậy, thò tay vào túi áo khoác nỉ màu cam, móc ra hai tờ tiền đại đoàn kết: "Tiền."

Thiết Đản ngẩn người, đáp một cách tự nhiên: "Chạy tới."

Thủy Lang cuộn mình trong chiếc chăn len màu đỏ thẫm, nằm xuống. "Anh lên giường ngủ đi. Nhưng em cảnh cáo trước, đừng có suy nghĩ lệch lạc. Nếu không thì anh lại phải xuống đất nằm tiếp đấy."

"Mợ nhỏ, mợ thích ăn sủi cảo nhất mà."

Thiết Đản gật gật cái đầu nhỏ, cầm bát sủi cảo lên, thổi hai cái rồi ăn. Ngay khi cắn miếng đầu tiên, mắt cậu bé sáng rực lên: "Có thịt!"

Sau đó, vang lên tiếng sột soạt.

...

Thủy Lang sững sờ đứng tại chỗ, nhìn một hồi lâu, rồi bật thốt lên: “Thiết Đản?”

Quan trọng hơn, họ đang sống trong một căn nhà như tòa lâu đài mà cả con hẻm đều ngưỡng mộ!

"Vậy anh cứ ngủ dưới đất thôi." (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 327: Chương 327