Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Manh Linh Thiên Diệp
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 430: Chương 430
Thủy Lang lặng lẽ ngồi trên chiếc ghế sau bàn, an tĩnh Lý Lan Quỳnh nhìn ngồi ở ghế dựa của phạm nhân.
Thủy Lang khẽ gật đầu: “Tạm ổn.”
Trâu Hiền Thực lau nước miếng trên mặt, ánh mắt thật sự như là lần đầu nhận thức được chính người vợ cả của mình, đại não lại lần nữa chấn động, ngàn vạn lần tính toán cũng chưa từng tính đến, vào thời điểm cuối cùng này sẽ xáo trộn bởi Lý Lan Quỳnh.
Bên ngoài truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Trâu Khải, đánh thức sự an tĩnh trong mắt Lý Lan Quỳnh, hoàn toàn trở nên điên cuồng, lần đầu trong đời trở nên phóng túng, nhào đến xé đánh Trâu Hiền Thực.
Thủy Lang không đáp lại.
“Vậy tại sao bà không nói?”
“Sau khi cô trở về tôi thật sự rất vui.” Lý Lan Quỳnh lại khóc: “Bà ấy đã nói bà ấy sẽ ở bên tôi đến hết cuộc đời, tôi cũng đã nghĩ như vậy từ tận đáy lòng, thật đáng tiếc, cơ hội mà ông trời cho người ta chuộc tội cũng có hạn, năm đó Ổ Thiện Bình giả mạo thành Ổ Thiện Thành tiến vào Thủy gia, tôi lại không nói…”
Không nghe thấy một tiếng thở dài hay một lời thì thầm nào phát ra từ phòng thẩm vấn:
Chu Quang Hách gật đầu: “Thiết Đản và mẹ anh ấy đang chờ ở nhà khách, Trữ Húc sắp bị kết án, em tính sẽ như thế nào?”
Thủy Lang: “Sau này gia đình bà có ô to.”
Trâu Hiền Thực ngã xuống ghế, ngay sau đó lại đứng dậy: “Cho nên bà làm những việc này tất cả đều là vì muốn trả thù tôi?”
Trâu Hiền Thực bị ép vào góc tường, ôm đầu kêu lên thảm thiết, đôi mắt như bị moi phá, sống mũi cảm giác cũng bị nắm tay đ.ấ.m đến gãy, m.á.u tươi chảy ra từ lỗ mũi chảy xuống, dính đầy một miệng, hàng loạt vết rách trên mặt, càng ngày càng la hét thảm thiết.
Thủy Lang, Tôn Trừng và Trữ Húc, đều giao những chứng cứ quan trọng trong tay.
Tôn Trừng ch** n**c mắt, Trữ Húc ch** n**c mắt, Trâu luật cũng ch** n**c mắt.
“Trả thù ông?”
Thủy Lang cười lạnh một tiếng.
Thủy Lang giơ đồng hồ lên nhìn thời gian: “Đây là tất cả những gì bà uốn nói với tôi?”
Lý Lan Quỳnh nhổ một ngụm nước bọt vào mặt Trâu Hiền Thực: “mọi người đều h*m m**n tiền tài và quyền lực, ông lại cầm thúc ác độc, không phải là vì điều này mà g.i.ế.c vợ g.i.ế.c con, lại vì điều này mà đem chúng ta vào thành phố, chính ông là người làm thì chỉ có chính ông mới có thể quên, nhưng tôi lại không thể quên được, tôi sẽ làm điều đó cả ngày lẫn đêm, trừ khi khiến ông nếm mùi đau lòng, còn phải làm cho ông cả đời này đều giống mấy lão đầu trọc, mọi việc tôi làm đều là vì lót đường cho con trai tôi!” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Không phải, không phải vì con trai tôi, tôi thật sự chỉ muốn trò chuyện.”
“A a a ——”
“… Bởi vì tâm tư vặn vẹo, vì ghen tị nên muốn nhìn hoa nhài cắm bãi phân trâu, hoa sẽ biến thành như thế nào.”
Tiến vào vòng thẩm vấn riêng, Lý Lan Quỳnh nhìn chằm chằm mặt Thủy Lang.
Một con kiến dưới sự khống chế tùy ý của ông ta, cư nhiên lại sớm biến thành một con bọ cạp độc, ngược lại gây tổn thương cho ông ta! (đọc tại Qidian-VP.com)
Trâu Khải đột nhiên hét lên một tiếng, đồng tử run rẩy nhìn cha mẹ mình, vào lúc này, anh ta giống như một đứa trẻ bất lực, tam quan hoàn toàn vỡ nát, không thể tin được bản thân mình vẫn luôn sống ở trong môi trường như thế này.
Đội đặc nhiệm tiến hành điều tra chi tiết vụ án trộm tài sản quốc gia của Thủy Mộ Hàm, có đủ nhân chứng vật chứng, trước đó Ổ Thiện Bình trước đã thừa nhận tội ác, Trâu Hiền Thực hết đường chối cãi, bị toà án nhân dân tối cao bắt giữ và chờ xét xử.
“Tôi đã từng cho rằng cô là người m.á.u lạnh, mãi cho đến sau này, tôi mới biết được cô và mẹ cô đều giống nhau, một lòng chính trực, những người như các cô mới xứng làm người.” Lý Lan Quỳnh thỏa mãn nói: “Nhưng cô sắc bén hơn so với mẹ cô, cô dường như có thể nhìn xe hơn mẹ và có thể kiểm soát được toàn bộ được thế cục, cô muốn cho chúng tôi c.h.ế.t ở bước nào, chúng tôi thật sự không thể tránh khỏi bước đó, Thủy Lang, mặc kệ cô có tin hay không, nhìn thấy cô như vậy, tôi thực rất vui mừng, còn có chút tự hào.”
“Vợ và con gái của Trữ Húc, bao gồm Trữ Húc, đều không vô tội?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Lý Lan Quỳnh đã thú nhận về cáo buộc b·ắ·t· ·c·ó·c con gái của Trữ Húc, mưu sát Tôn Trừng, trộm cướp tài sản gia đình nhà họ Tôn gia, thừa nhận vi phạm tội ác, bị giam giữ, chờ quyết định của Tòa án Nhân dân tối cao xét xử.
Cảnh sát cũng không nhúc nhích.
Thủy Lang nói xong câu đó, không dừng lại mà rời khỏi phòng thẩm vấn.
Lý Lan Quỳnh đột nhiên cũng cười theo: “Từ khi cô trở về thì vẫn luôn dùng ánh mắt như này nhìn tôi, những gì mà Trâu Hiền Thực vừa nói không hề sai, cô như chơi với khỉ, đem chúng ta như khỉ mà chơi, đã có rất nhiều cơ hội, cô có thể tùy tiện bóp c.h.ế.t chúng tôi, khiến cho chúng tôi không có cơ hội ngụy biện, chính là vì cô không chịu làm, nhìn chúng ta phải lo lắng đề phòng, lại nhìn chúng tôi thở phào nhẹ nhõm một hơi, cho rằng bản thân mình thật sự đã thoát được một kiếp.”
Trước khi rời đi Lý Lan Quỳnh, xin được nói chuyện riêng cùng với Thủy Lang trong mười phút.
“Tôi chỉ muốn trò chuyện giống như những người bình thường mở lòng trò chuyện.” Lý Lan Quỳnh cười nói: “Cô thật thông minh, mỗi một lần tôi muốn dùng cô chuộc tội, chuộc đi sự áy náy trong lòng đối với mẹ cô, muốn thay đổi mình từ một người làm ra những tội ác tày trời trở thành người tốt, đáng tiếc khi cô chưa từng cho tôi bất cứ cơ hội nào cả.”
Các thành viên của đội đặc nhiệm không nhúc nhích.
Đội đặc nhiệm đã điều tra kỹ càng tỉ mĩ về việc nghi ngờ Trâu Hiền Thực có liên quan đến cáo buộc sản xuất hàng hóa trái phép tại thôn Nam sách tại Châu Nam, buôn lậu vải cao cấp, phá hoại toàn thể kinh tế quốc gia, làm suy yếu hoạt động mua bán và tiếp thị thống nhất.
“Nhìn lại cả cuộc đời của tôi, thời điểm mà tôi người nhiều nhất chính là khi ở bên cạnh mẹ cô, bà ấy đối ta là thật sự rất tốt, dạy ta trang điểm, dạy ta ăn đồ Tây, dạy ta làm điểm tâm, dạy ta biết chữ, dạy ta nói tiếng phổ thông, còn dạy ta nói tiếng Anh.”
Lý Lan Quỳnh mỉm cười khi đang nói: “Chúng ta vốn dĩ đã ước định rằng bà ấy dạy tôi cách lái ô tô, láy ô tô thật sự là một điều mới mẻ, nữ nhân cũng có thể lái được ô tô, nhưng thật đáng tiếc, sau khi hợp tác kinh doanh, cô ấy không còn được ở trong ngôi nhà, ô tô, thậm chí là cả âu phục, sườn xám, kim cương, đá quý, bà ấy đều không thể đeo nữa, đến nay tôi vẫn chưa được học lái ô tô.”
“Ta từ nhỏ đã đến nhà của các người, mẹ đối xử với tôi vô cùng tệ bạc, đánh tôi mắng tôi, đem tôi như s·ú·c sinh mà bạc đãi, cha bị tê liệt 12 năm, tôi hầu hạ dọn dẹp phân và nước tiểu trong 12 năm, bận việc nhà, bận việc đồng áng, cha mẹ mất ông cũng chưa từng trở về liếc nhìn xem qua một cái, là tôi hầu hạ bọn họ sống hết quãng đời còn lại, vì bọn họ mặc áo tang, sau này tôi đảm nhận kế sinh nhai của gia đình, tiết kiệm tiền và thực phẩm để có thể học tập.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Đội đặc nhiệm trước đó đã xem xét vụ án của Trâu Hiền Thực tham ô quỹ dự án quyên tặng công trình Bình An, xác định Trâu Hiền Thực thật sự phạm tội, họ đã di chuyển chiếc bánh sừng bò lớn màu vàng đặt ở đồn công an Phục Mậu, giá trị số lượng vàng tăng nhiều hơn rất nhiều so với thế hệ đầu tiên của năm đó lên tới một trăm triệu hai mươi ngàn vạn nhân dân tệ, khiến Tôn Trừng phải xác minh các khoản tiền cũng như việc tịch thu, bồi thường, phân phối.
Lý Hoa cùng những cảnh sát khác tách Lý Lan Quỳnh và Trâu Hiền Thực ra.
Chương 430: Chương 430
Thủy Lang đột nhiên cảm thấy Chu Quang Hách đang đứng ở phía sau, vừa quay đầu lại, nhìn anh, rồi tựa lưng vào ghế ngồi, giống như là dựa vào người anh, thở dài một tiếng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chu Quang Hách chờ ở ngoài cửa: “Trên huyện đã gọi điện cho Cục trưởng, và quyết định đăng sự việc của Trâu Hiền Thực lên báo.”
Hiện trường lại không ai ngăn cản.
Thủy Lang đứng dậy: “Bà và Trâu Hiền Thực vốn dĩ là cùng một loại người, không cần phải lấy cớ để bào chữa cho chính mình nữa, chuẩn bị nhiều như thế này đều là vì hai người con trai của bà, nên tiếp theo là nói bọn hắn vô tội, lo lắng cho bọn họ sẽ bị trã thù vì những tội lỗi mà bà đã gây ra?”
Lý Lan Quỳnh dừng lại, tỏ ra lo lắng khi nhìn thấy Thủy Lang chuẩn bị rời đi: “Lang Lang……”
“Có ta cũng không muốn học, không phải là bà ấy dạy thì cả đời này tôi đầu không muốn học.” Lý Lan Quỳnh mỉm cười ngẩng đầu, nhìn Thủy Lang: “Cô đã nhớ được những chuyện xảy ra còn nhỏ của mình chưa?”
Trong mắt của Lý Lan Quỳnh không có sự căm ghét giống như Tôn Trừng, chỉ có điên cuồng, an tĩnh điên cuồng: “Ngay cả s·ú·c sinh cũng có thể cầu xin được một chút thương xót, mấy ông lão đầu trọc trong thôn, vào lúc mệt mỏi mọi người đều biết cách uống một chút rượu, tôi chưa bao giờ mong đợi ông có thể đối tốt với tôi một chút, ông vào thành phố làm quan, tôi và A Luật không nghĩ sẽ tới tìm ngươi, tôi không muốn làm cho ông xấu hổ, càng không muốn trở thành vợ của một quan chức, cuộc đời của tôi khốn khổ như vậy, tôi thừa nhận, chính ông là người mất hết lương tâm, là ông g.i.ế.c vợ g.i.ế.c con, hổ dữ không ăn thịt con, ông cái này còn không bằng một s·ú·c sinh, chơi lâu như vậy rồi, thật sự là đã quên chính mình đã làm những gì, cho rằng bản thân mình xứng đáng làm một người cha?”
“Đây là cái gì!!”
Nhìn cha, rồi lại nhìn sang mẹ.
Chu Quang Hách giơ tay đặt xuống trên vai phải của cô, sau đó hướng cằm về phía Lý Hoa.
Khóc, cười, cười, khóc.
Đột nhiên ôm đầu, xông ra ngoài.
“Ông nên sớm c.h.ế.t đi! Nên sớm c.h.ế.t đi! Là ông! Đều là do ông biến tôi thành một kẻ ác! Mộ Hàm! Ông đã g.i.ế.c Mộ Hàm! Ông đã khiến tôi biến thành một kẻ hoàn toàn ác độc! Ông đáng c·h·ế·t! Ông là tên s·ú·c sinh lòng lang dạ sói! Ông là s·ú·c sinh!”
“Ta phi!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.