Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Manh Linh Thiên Diệp
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 464: Chương 464
“Vâng, con biết rồi.” Chu Hủy nhìn Thủy Lang trong phòng, nhìn thấy cô đang ngồi trên ghế bập bênh ăn bánh mì, nín khóc và cười nói: “Chắc mọi người cũng đói, hôm nay tôi đãi mọi người ăn một bữa ăn.”
Chủ đề nóng hỏi lúc này chuyển sang Thủy Lang, đi đến đâu cũng có người bàn tán về Thủy Lang, trong lời nói tràn đầy ngưỡng mộ, có cảm giác không thể giải thích được, nhưng quả thật là đáng trân trọng.
“Ai ngờ được, cán bộ Thủy, cô thật giỏi, Chu Hủy cũng như vậy, cô thật sự có thể bồi dưỡng cô ấy thành như vậy!”
“Đúng vậy, chẳng phải khi phỏng vấn Chu Hủy đã nói, cô chính là người truyền cảm hứng cho cô ấy sao!”
Người khuyết tật mất đi đôi chân có thể chờ cơ hội để tỏa sáng, huống chi họ là những người khỏe mạnh, chỉ cần sống tốt và không mất hy vọng vào cuộc sống thì cuộc sống nhất định sẽ ngày càng tốt đẹp hơn, tương lai có nhiều việc cần phải làm!
“Cô còn có thể làm tốt hơn được nữa à!”
Bà nội Tống rơi nước mắt, mỉm cười gật đầu, nắm c.h.ặ.t t.a.y Chu Hủy: “Được rồi, bà sẽ không khách sáo, nhưng con nên mua quần áo và đồ ăn ngon cho cháu dâu, nếu không có cháu dâu giúp đỡ, sao con có thể có được ngày hôm nay?”
“Đúng vậy, bây giờ chúng ta đi mua thêm mấy dây nữa! Ôi chao, tôi xem mà phấn khích quá đi!”
Lại là Thủy Lang!Sao Thủy Lang có thể có năng lực như vậy!
Chu Hủy, cười nói cám ơn, cô ấy vừa trở về cũng không có người đuổi theo Tam Nha tra hỏi, đều tự mình chuyển hướng sang quán quân hỏi thăm tình hình cụ thể.
“Chu Hủy, cô nhất định phải ăn thử món cháo bí đỏ hôm nay tôi nấu, có thêm đường trắng rào, ăn vừa thơm vừa ngọt.”
“Em còn chưa nghe đủ.” Thủy Lang nhét hết khăn tay vào túi: “Cuối năm lại cầm huy chương vàng Á Vận Hội, năm sau lấy luôn huy chương vàng của Thế Vận Hội, em còn muốn khóc nữa.”
Sự chú ý tự nhiên chay đến trên người Thủy Lang, người mà Chu Hủy cảm kích nhất!
“Tiểu Hủy, cô thật tuyệt vời, có nằm mơ tôi cũng chưa bao giờ nghĩ cô có thể có tương lai như vậy!”
“Chu Hủy, hôm nay tôi nấu hoành thánh rau hẹ, làm dư rất nhiều, tặng cho mọi người cùng ăn.”
Tại sao ở đâu cũng thấy cô ấy hết vậy?
Chu Quang Hách khẽ cười một tiếng: “Không thể khóc thêm nữa đâu, thời tiết bên ngoài lạnh, sẽ dễ tổn thương đến da.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Mấy đứa về trước đi, chị phải về họp, sau đó có thể thu dọn đồ đạc, về nhà nghỉ vài ngày.”
“Tại sao không liên quan đến cô được, nếu cô không cho Chu Hủy đi học đại học, nếu cô không sắp xếp cho cô ấy làm việc ở Liên đoàn người khuyết tật, cô ấy sẽ không có cơ hội trở thành vận động viên!”
Thủy Lang khịt mũi, gật đầu với Chu Hủy: “Chị, chị đột nhiên làm vậy với em, em khóc sưng mắt rồi.”
“Về nhà mấy ngày thôi sao?” Tam Nha thở dài như người lớn: “Không ngờ mẹ lại là người bận rộn nhất trong nhà chúng ta.”
Sau khi nghe giáo viên đọc báo, ngày hôm đó học sinh trong lớp đã chăm chú hơn ít nhất gấp ba lần.
“Quán quân! Quán quân của chúng ta đã trở lại! Nhìn tinh thần diện mạo này, hoàn toàn khác với trước đây!”
Lúc đang nói chuyện rất náo nhiệt, Chu Hủy quay lại, mang theo chiếc túi da mà cô ấy và Thủy Lang mua ở trung tâm thương mại, đẩy xe lăn đi tới.“Kìa! Chu Hủy đã trở lại!”
Điều Chu Hủy từng mong muốn nhất là mọi người đối xử với cô ấy như một người bình thường, nhưng không biết từ khi nào cô ấy bắt đầu không để ý đến ánh mắt của những người xung quanh, quên đi thái độ của những người xung quanh, lúc này cô ấy nhớ đến, mọi người bây giờ đã thành ra như vậy, trong lòng cảm thấy hơi chua xót, càng cảm thấy thoải mái hơn, tràn đầy cảm giác thành tựu.
“Không cần chị mời đâu.” Kim Xảo Chi chạy ra từ bếp phía sau: “Sáng sớm Phục Hưng đã đi chợ mua rất nhiều rau, thịt và nấu rất nhiều món, trong đó cá chép hấp, sườn heo om, giò heo ngâm chua, còn có gỏi sứa, chỉ đợi chị về ăn tối thôi.”
“Được rồi.”
Đó là bởi vì mợ nhỏ đã tốt nghiệp đại học, bây giờ mẹ cũng giành được quán quân của đại hội thể thao, nghĩ đến sau này sẽ có nhiều người đến hơn.
Sắc mặt Chu Hủy sáng ngời: “Lời chị nói là từ tận đáy lòng, bình thường khó có thể nói ra, nay có cơ hội như vậy, trùng hợp em cũng có ở đây, chị lại không nhịn được mà nói ra.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cách mà hàng xóm lớn tuổi bày tỏ tình cảm là cho đồ ăn, nhà họ Chu chỉ nhận một ít đồ ăn, bởi vì họ đã nhìn thấy khoảnh khắc nổi bật của Thủy Lang nên họ biết, ngoại trừ đồ ăn, tặng cái gì cũng không thích hợp.
Chương 464: Chương 464
Các đầu báo phát hiện ra việc làm của Chu Hủy có tác động tích cực đối với mọi tầng lớp trong cả nước, liên tiếp phỏng vấn Chu Hủy ba lần, đưa tin trên các đầu báo trong ba ngày, báo vừa ra mắt đã bán hết.
Không quá lời khi nói, cùng ngày tờ báo được phát ra, người lao động ở mọi tầng lớp xã hội có động lực làm việc hiệu quả hơn trước ít nhất gấp ba lần.
“Chúng tôi thấy cô thi đấu trên TV, tất cả chúng tôi đều rơi nước mắt, làm được điều đó thực sự không hề dễ dàng!”
“Không ngờ tôi lại có thể nhìn thấy Chu Hủy trên TV, Chu Hủy vẫn luôn tuyệt vời như vậy!”
Chu Hủy và Chu Quang Hách cùng nhau cười lớn: “Được rồi, mặc kệ chị có đoạt được huy chương vàng hay không, chị nhất định sẽ nói.”
Người lớn đều thích thú trước vẻ ngoài nhỏ nhắn của cô bé.
Chu Quang Hách lại càng không.
Hốc mắt bà nội Tống ươn ướt, nắm tay cháu gái: “Nhìn thấy con như thế này, bà có c.h.ế.t cũng cảm thấy yên lòng.”
“Tiểu mao đầu và cô bé trong ngõ xem TV xong thì đi làm bài tập, không cần phải thúc giục nữa, Chu Hủy cô thật giỏi, cô đã truyền động lực cho tất cả chúng ta qua TV rồi!”
Chu Quang Hách nghe vậy liền lấy chiếc khăn tay trong túi Đại Nha đưa cho Thủy Lang, quả nhiên nhìn thấy chóp mũi cô đỏ bừng vì khóc.
Kim Xảo Chi vẫy chiếc khăn trên tay: “Chẳng phải lúc trước mợ suốt ngày làm trò trước mặt cậu, còn lên mặt với bà ngoại sao, hôm nay diễn một chút, ngày mai lại diễn tiếp, không phải chỉ muốn đưa chị cả về vùng đất quỷ quái kia sao, mợ có tư cách gì mà chỉ trích tôi!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Người dân Thượng Hải miệng cười tươi, đọc đi đọc lại tờ báo.
Một bữa tiệc ăn mừng sôi động được tổ chức, sau bữa tối, ngôi nhà lại càng náo nhiệt hơn, trẻ con chạy qua, hàng xóm đi làm về cũng kéo đến.
Chu Hủy đứng trên bục quán quân mà không khóc, nhìn thấy bà nội, nghe được những lời này, ánh mắt không khỏi ươn ướt: “Bà nội, con nhận được tiền thưởng, con giúp bà mua quần áo, dẫn bà đi nhà hàng ăn bánh bao chiên được không.”
Trong sân nhà họ Chu lại đông đúc người, mọi người đều chưa xem TV đủ, cũng muốn nghe thêm thông tin chi tiết từ những người từng đến đó.
“Không có Thủy Lang, Tiểu Hủy không biết sẽ xảy ra chuyện gì, đây là sự thật.” Mợ đã đi ra tới: “Không biết sẽ ra sao à, đó không phải vì hai vợ chồng các cô quá gắt, là không phải người tốt sao!”
“Khi xem trận đấu của các cô, tôi cảm thấy mình giống như một kẻ vô dụng, tôi sẽ không bao giờ nằm trên giường nữa, cũng sẽ không bao giờ nghĩ đến việc không đi làm nữa!”
Mấy người Thủy Lang vừa về tới ngõ Ngô Đồng, thì tiếng pháo nổ vang lên.
Sự phấn khích kéo dài đến sáng hôm sau, tiêu đề của Nhân Dân Nhật báo và Tin tức Thượng Hải là những bức ảnh Chu Hủy đội vòng hoa trên đầu, ngồi trên xe lăn và đeo huy chương vàng quán quân trên bục nhận giải.
Trước kia khi trở về, mọi người đều nhìn tôi với ánh mắt đồng cảm, không tán thưởng, không trách móc, chỉ thấy thương hại.
Thủy Lang liếc nhìn một cái, cũng không có ý muốn nghe nữa, Chu Quang Hách mở cửa, đẩy cửa đi vào, đi đến bồn rửa mặt trong sân nói với ba đứa nhỏ: “Tới đây rửa tay đi.”
“Tại sao lại là tôi bồi dưỡng, đó là vì chị cả có thể chịu đựng khó khăn, huấn luyện viên chịu khó giám sát cô ấy, có liên quan gì đến tôi?”
“Tôi cũng nấu mấy món ăn kèm, ôi, tôi vui c.h.ế.t mất, tặng cô mấy món ăn kèm để bày tỏ tâm ý của tôi.”
“Đến lúc đó lại mua thêm!”
Thủy Lang không muốn nói chuyện.
Thủy Lang đi về nhà, theo sau là một nhóm hàng xóm.
“Mạnh mẽ hơn chúng ta gấp trăm lần!”
Hai người lại cãi nhau.
Chu Hủy không ở nhà, mặc dù ba đứa nhỏ rất nhớ cô ấy nhưng chúng không cô đơn vì hàng ngày có vô số đứa nhỏ khác đến phòng chúng xem TV và vui chơi.
Mỗi ngày cô ấy đề vì nhân dân phục vụ phải không!
Khuôn mặt nổi bật và kinh nghiệm sống của cô ấy, bao gồm cả việc bị mất đôi chân và giành chức quán quân tại đại hội thể thao dành cho người khuyết tật, đã truyền cảm hứng cho độc giả, cái tên “Chu Hủy” ngay lập tức trở thành chủ đề nóng hỏi trong lòng người dân khắp cả nước.
Thủy Lang lấy khăn tay lau khóe mắt: “Thiệt là, đã lâu rồi em không khóc, mới xem một trận đấu xong mà em đã khóc như thế này rồi.”
“Chị cả về trung tâm huấn luyện rồi, sao các cậu lại đốt pháo?” Thủy Lang bịt mũi nhìn những khuôn mặt tươi cười: “Bây giờ đã đốt pháo rồi, khi nào chị cả về chúng ta không đốt pháo sao?”
Đại Nha và Nhị Nha đi về phòng, mọi người túm lấy Tam Nha hỏi đông hỏi tây.
Người dân Thượng Hải thì lại khác, sau hai ngày đọc báo liên tiếp, sự chú ý của họ đã đi lệch trọng tâm.
“Chào mừng quán quân... Hả?”
Thủy Lang không nói tiếp nữa, không muốn tạo áp lực cho chị cả: “Chị quay về trung tâm huấn luyện hay về nhà với tụi em?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Vẻ mặt Chu Hủy ngơ ngác đứng ở cửa, không chỉ cô ấy hoàn toàn khác, mà cách những người hàng xóm trong ngõ nhìn cô ấy và đối xử với cô ấy cũng hoàn toàn khác, tất cả đều xuất phát từ tận đáy lòng. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tôi có hấp bánh bao, bánh bao nhân thịt, đã bưng lên bàn rồi.”
Những thanh niên trí thức vừa trở về thành phố vốn dĩ không có nơi ở, không việc làm, không có tương lai trong cuộc sống, tinh thần uể oải và chán nản, giờ tất cả đều phấn chấn tinh thần lên.
Vẻ mặt phấn khích của Lão Du Điều sượng lại, bịt tai chạy tới trong tiếng pháo nổ bùm bùm: “Chu Hủy không trở về sao?”
“Nhất định có liên quan!” Trong tay Kim Xảo Chi cũng cầm chiếc khăn tay, dường như trước đó đã khóc: “Nếu không có em dâu, không biết chị cả sẽ ra sao nữa, Phục Hưng đã nói, chị cả bây giờ đẹp hơn hồi còn nhỏ nhiều, nhìn còn chói mắt hơn nữa.”
Bây giờ lại nhìn cô ấy giống như nhìn thấy báu vật, khâm phục, kinh ngạc, xúc động và tôn trọng!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.