Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 67: Chương 67

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 67: Chương 67


Tam Nha xoay ngón tay: “Ông ấy đi nhanh quá.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 67: Chương 67 (đọc tại Qidian-VP.com)

Thủy Lang một lời khó nói hết nhìn đối phương.

“Không cần...”

“Ông ấy có hiểu lầm về em.” Thủy Lang thực sự không có hứng thú, đồng thời cô cũng cảm thấy không hiểu nổi, nhận xét và thái độ của người ngoài dành cho cô vẫn luôn dừng lại ở “máy kiếm tiền”, mày móc chính là có ý nghĩa là không có tình người, cũng có nghĩa là lạnh lùng như băng.

“Cô cũng không cần gấp gáp, cứ nhìn thử xem sao trước đã.” Chủ nhiệm ủy ban khu phố giải thích: “Lại nói mặc dù chúng tôi tán thành cô, nhưng điều quan trọng hơn là thái độ của người trong ngõ, chỉ khi bọn họ tán thành cô, cô mới có thể làm làm tốt công việc này, chúng tôi mới có thể yên tâm được. Hai ngày nữa danh sách sẽ được công bố, ngoài ngõ còn có một vòng bỏ phiếu cuối cùng nữa, không cần vội.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Sư phó chỉ biết diện tích mặt đất , chiều cao cụ thể, chiều dài cửa sổ, chiều dài và chiều rộng của khung cửa thì không biết rõ.

Chu Huỷ và hai cô bé cười lớn: “Thủy Lang, xem ra chủ nhiệm thật sự rất tán thành em.”

Thủy Lang nhìn giường của chị cả, rồi lại nhìn tủ quần áo bên cạnh, đột nhiên nói: “Chị cả, để em sửa lại phòng cho chị nhé.”

Hơn nữa, đối với một người cô độc như cô, nếu thực sự làm công việc này, không tới hai ngày sẽ đắc tội với hết tất cả người trong ngõ.

Trong sân vườn chủ tịch ủy ban khu phố, Chu Hủy và ba cô bé cùng đồng thanh trả lời. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Cái gì?”

“Thiết kế lại một căn phòng sao cho thuận tiện hơn cho chị, để ba cháu gái có không gian riêng tư.”

Cũng phải, có nhiều tòa nhà như vậy, nhiều hộ gia đình sống ở đây như vậy, chỉ riêng trong tòa nhà của bọn họ, anh trai và chị dâu ở tầng trên, một người làm ở bưu điện, một người làm ở khu hội nghị hiệp thương chính trị, bọn họ đã không phải là công nhân bình thường.

Thủy Lang: “...”

Ở thời đại này, không phải cứ lợi hại là nhất định sẽ tỏa sáng hay vượt lên phía trước, đây là thời đại chú trọng nhất đến các mối quan hệ cá nhân.

Thủy Lang chỉ vào mình: “Chị cảm thấy em giống những người đi giải quyết những chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi trong nhà sao?”

Chủ nhiệm ủy ban khu phố đứng dậy bước nhanh ra ngoài: “Tôi còn phải đi thông báo cho những người khác.”

Tại sao lại có thể có người để một thư máy móc lạnh lùng đi làm công việc có tính nhân đạo nhất chứ?

Thủy Lang: “...:

Nếu trở thành cán bộ, theo thời gian, nói không chừng còn có thể có các mối quan hệ ở tất cả các ngành nghề.

“Tôi cũng cảm thấy Thủy Lang rất thích hợp.” Chu Huệ từ nhỏ đã lớn lên ở đây, biết rõ công chức đường phố là làm những công việc gì: "Mà cho dù em có làm, c*̃ng không ảnh hưởng công tác chính thức, vị trí này thật sự là mọi mặt để phải làm cho người tán thành, mới có thể làm tốt được.”

"Rất nhiều cán bộ của ủy ban khu phố của chúng tôi đều rất tán thưởng cô, cảm thấy cô rất phù hợp làm việc trong ngõ Ngô Đồng.” Chủ nhiệm ủy ban khu phố nói: “Cô nhìn cô đi, có lòng chính nghĩa, một trái tim nhân hậu, có tài hùng biện tốt, hơn nữa đầu óc linh hoạt, hiện trong ngõ hẻm bây giờ nghe chỉ cần nghe tới vợ Chu Quang Hách, ai chẳng hết lời khen ngợi, tất cả đều tán thành, cô chính là người thích hợp nhất để làm công việc này.”

“Vậy em sẽ thử xem thế nào, nói không chừng đến lượt em làm việc nửa ngày, tập thể đã la hét đi khiếu nại em rồi

“Vậy cứ quyết định vậy đi!” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Giống!”

Chu Huy cười lớn: “Sẽ không đâu.”

Thủy Lang khẽ giật mình, vừa rồi cô không hề nghĩ tới những chuyện này.

Nói xong, Thủy Lang đi vào phòng, lấy ra cuốn sổ và cây bút chì viết công thức nấu ăn, đi đến căn phòng phía tây, nhìn xung quanh một chút, hỏi sư phó đang trải sàn về kích thước căn phòng.

Thủy Lang đưa cuốn sổ và bút chi cho Đại Nha rồi đưa tay nhận lấy thước dây được đưa cho, Đại Nha nhận thấy khí chất cả người mợ nhỏ đã thay đổi trong nháy mắt, cô bé không biết phải diễn tả thế nào, nhớ đến Sa gia banh mà cô bé từng được nghe trên radio trong ngõ, mợ giống như đang ra chiến trường, còn là tướng quân!

“Cho tôi mượn thước đo của ông một chút.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 67: Chương 67