Mất đi thị giác cùng thính giác, những giác quan còn lại trên người đạt được gia tăng không nhỏ.
Trước mắt chỉ là một màu tối đen, khác với những gì nhìn được trong kết giới của U Minh Trâm, Cố Trường Sinh cảm giác thế giới xung quanh đặc biệt cô quạnh, có thể đây là thị giác của người mù đi.
Bên mũi mùi h·ôi t·hối truyền tới, hắn biết, đây là mùi hương quái dị mà U Minh Trầm phát ra, nhưng thị giác được tăng lên không ít, hắn rất nhanh phát hiện một ít mùi hương khác trộn lẫn bên trong.
Thế giới nhanh chóng biến đổi, trước mặt tuy vẫn tối đen như mực, nhưng lại không hiểu xuất hiện một số dòng khí lưu, sắc thái khác nhau, nhưng nhìn kĩ thì thấy những khí lưu này cấu tạo lại tạo thành hai bóng hình một lớn một nhỏ.
Thấy vậy Cố Trường Sinh không khỏi trầm tư, hắn đoán được hai bóng hình tượng trưng cho điều gì, nhưng cũng không để hắn suy nghĩ lâu, bóng hình to lớn động! Hoặc nói đúng hơn, Hổ Minh Văn động!
Chỉ thấy Hổ Minh Văn duy trì tứ chi chạm đất, giống như hổ săn mồi, mượn nhờ mặt đất nhảy lên cao, hai tay móng vuốt sắc bén giơ cao tùy thời đều có thể xé rách đang đứng ở dưới đất Cố Trường Sinh.
Không đứng đợi chết, Cố Trường Sinh nhanh chóng né tránh, có thể là do không thấy được đối phương, chỉ là nhờ linh cảm cùng khứu giác, Hổ Minh Văn vồ hụt.
Tấn công hai ba lần đều không thành công, điều này làm Hổ Minh Văn có chút nóng vội, con ngươi hung tàn cùng âm trầm hóa thành thực chất, trong lòng thầm nghĩ phải dùng phương thức tàn độc nhất giết chết hai con chuột nhắt này.
Cố Trường Sinh sắc mặt ngưng trong nhìn Hổ Minh Văn vẫn còn đứng tại chỗ đánh hơi, nói thật thì hắn không biết bây giờ nên làm gì mới đúng, Hổ Minh Văn là Chủng Dị Trung Kỳ, hắn một cái Chủng Dị Sơ Kỳ chắc chắn là đánh không lại, dù cho có Mộc Kiếm dạng sát khí tự chế đi nữa thì chung quy sức mạnh của nó vẫn là có hạn.
Nói thế nào đi nữa, Mộc Kiếm hay Mộc Thương đều là từ không toàn vẹn Quỷ Dị tạo thành, gây sát thương có thể nhưng thật muốn giết chết hắn thì quá mức không thực tế.
Có thế thứ trong túi này dùng được, nhưng bây giờ vẫn chưa thích hợp, chí ít phải mài mài một chút thể lực của Hổ Minh Văn, bằng không bây giờ sử dụng rất có thể chỉ làm hắn bị thương nặng sau đó thì chạy trốn dưỡng thương.
Cố Trường Sinh không muốn ngày ngày bị một lão hổ nhớ thương, cho dù có Cấm Vệ bảo hộ lại thế nào, hắn lơ là một chút vẫn có thể mất mạng, hắn không muốn giao tính mạng của bản thân cho người khác nắm giữ, như vậy quá mức ngu ngốc.
Với lại hắn không tin Cấm Vệ bảo vệ chính mình được một lần thì những lần sau vẫn sẽ như vậy.
“Rống!!!” Đột nhiên bên tai vang lên một tiếng hổ gào, âm thanh chấn động mạnh đến mức làm Cố Trường Sinh hét thảm một tiếng, Nê Hoàn Cung càng không ngừng rung động, phải biết trước đó hắn hoàn toàn chặt đứt thính giác cùng thị giác, bây giờ đột nhiên vang lên một tiếng hổ kêu bên tai, không khỏi quá mức tà dị.
“Quỷ Dị công kích! Mẹ nó!” Cố Trường Sinh mắng, dùng Thiêu Thân Pháp lực lượng trung hòa lại cố Quỷ Dị lực lượng trong người, Hổ Minh Văn thì không lại để hắn như ý muốn, vừa vào lúc hắn rống giận, thân hình khổng lồ của hắn lại động, lần này hắn trực tiếp không cho Cố Trường Sinh đường lui, thân thể như hóa thành hắc quang, tông mạnh vào người Cố Trường Sinh.
Tuy không chết nhưng là thực đau. . .
“Rầm!!” Té đập vào mặt đất, Cố Trường Sinh cảm giác thân thể đều bị tông nát, trước đó vết thương lại trở nên nặng, miệng mồm mở ra đem máu tươi kèm theo nội tạng mạnh vụn nôn ra ngoài.
Cố Trường Sinh nằm, đằng xa Hổ Minh Văn cũng không dễ chịu, thân thể hắn bốc lên lửa lớn, nhiệt độ kinh người đến mức lông tóc đều bị thiêu hủy, thân thể hiện ra màu xích hồng, như thể là con heo trên lò quay đồng dạng.
Có thể thấy, ngay lúc Hổ Minh Văn đụng phải Cố Trường Sinh, Cố Trường Sinh cũng giở không ít trò lên người hắn ta, U Hỏa ném ra tốc độ quá chậm, thật ném ra khả năng cao là không trúng, thế nhưng nếu thật đứng quá gần, Cố Trường Sinh tùy thời có thể đem một người trở thành hỏa nhân trong một giây!
Nhưng những U Hỏa này cháy không đến nửa phút liền tự động tắt, ánh mắt của Cố Trường Sinh cũng biến trở nên âm trầm, hắn thật không ngờ tới Hổ Minh Văn lực lượng mạnh như vậy, trên người hắn Thiêu Thân Pháp Quỷ Dị lực lượng nháy mắt bị quét tan, thậm chí trước đó trồng ở trên người hắn hỏa chủng cũng bị phá hủy.
Duy chỉ có một điều may mắn là, thân thể hắn bị ảnh hưởng chưa bị tiêu trừ, thể chất vẫn nhận không ít giảm xuống, bằng không Cố Trường Sinh cảm thấy chính mình trụ không được lâu như vậy, khả năng cao từ lúc ban đầu đã bị xé xác ra làm hai.
“Rống!!!” Hổ Minh Văn lại dùng chiêu cũ, trong miệng phát ra âm thanh gào rống của dã thú, Cố Trường Sinh tuy có đoán trước, nhưng chung quy vẫn không thể làm gì, dù sao hắn yếu hơn Hổ Minh Văn, chỉ có thể cường hành chống đỡ, lại dùng Thiêu Thân Pháp trung hòa lực lượng trong người.
Hổ Minh Văn lao lên, định lặp lại chiêu thức vừa rồi, nhưng dùng một chiêu hai lần, không khỏi quá mức ngu ngốc, Cố Trường Sinh cười lạnh lẽo, trong tay Mộc Kiếm bốc lên U Hỏa, hắn quyết định sử dụng lần cuối Mộc Kiếm.
Kiếm khí bay ở không trung, Hổ Minh Văn cảm nhận được nguy hiểm, muốn né tránh, nhưng thân thể đã lao lên, thật sự là né không được, chỉ có thể tiếp tục ngạnh kháng kiếm khí.
Tượng bì gia thân, nhưng liên tục chiến đấu chung quy vẫn làm thân thể hắn trở nên yếu kém, không còn lúc ban đầu cường thịnh.
Kiếm khí chém vào ngực, một vết thương thấu xương, cả người của Hổ Minh Văn cũng bị chém bay ra xa.
Liên tục thở hổn hển, máu tươi không ngừng từ ngực chảy ra, có thể thấy được bạch cốt giấu ở bên trong, thậm chí nội tạng đều muốn từ vết thương rơi ra ngoài, cả cảnh tượng vô cùng đáng sợ, nếu là người thường, hắn đã chết từ lâu.
Kiên trì nhét lại một số thứ trở về cơ thể, ánh mắt Hổ Minh Văn càng trở nên u hàn, cắn răng nghiến lợi nói: “Nhóc con, thật không ngờ ngươi còn có một tay, nhưng hôm nay các ngươi đều sẽ chết! Chết! Chết!”
Hắn miệng không ngừng phát ra những chữ chết, như thể đang phóng thích vô năng phẫn nộ của bản thân, làm xong những này, cả người hắn khí chất thay đổi, từ một đầu cuồng bạo thị huyết lão hổ, trở nên lạnh lùng bĩnh tĩnh, giống như một thợ săn lão luyện, giấu ở trong bóng tối, lặng lẽ quan sát Cố Trường Sinh.
Hắn đè nén được bản năng của Dị Chủng trong người, không có tiếp tục vô não tiến lên, mà lặng lẽ chờ đợi thời cơ thích hợp.
Người ta nói, dã thú nguy hiểm nhất là lúc bị dồn vào đường cùng, cho dù nhìn qua hiền lành vô hại thỏ trắng cũng giống như vậy, bị dồn vào đường cùng, răng nanh của nó cũng có thể cắn nát cổ họng của ngươi!
Cố Trường Sinh cả người căng cứng, hắn có thể cảm thấy được xung quanh bầu không khí biến chuyển, trong lòng lộp bộp kêu, thật con mẹ nó khổ a!
Không được bản thân phải thêm tiền. . .Cố Trường Sinh mắng thầm, cả người căng cứng, Mộc Kiếm trong tay đã tan biến thành cát bụi, tay hắn nhịn không được đặt lên túi vải bên người, tùy thời đều có thể đem đồ vật bên trong ném ra.
. . .
Một nơi khác, Lưu Thanh ở trong bóng tối dò đường, thần sắc ngưng trọng, hắn có thể cảm nhận được đằng xa Cố Trường Sinh cùng Hổ Minh Văn động tĩnh chiến đấu, trong lòng thầm nghĩ, nếu không nhanh chóng đem U Minh Trâm kéo ra, chỉ sợ mọi việc sẽ trở nên ngày càng tồi tệ.
“Không thể lại tiếp tục như này, trong không khí nguyền rủa ăn mòn ngày một mạnh, thật để lâu nữa, ngay cả ta đều chống không được, Cố Trường Sinh sẽ càng không!” Hắn không quên Cố Trường Sinh vẫn còn đang cùng Hổ Minh Văn chiến đấu, nếu bản thân không rút ra U Minh Trâm nhanh một chút, chỉ sợ hắn liền xong.
“Đây rồi!” Lưu Thanh nhìn trong góc một thanh ngọc trâm, ánh mắt không khỏi phát sáng, ngọc trâm khảm dưới đất, tùy ý xuyên phá như thể mặt đất chỉ là đậu phụ vậy, cả thân trâm đều màu đen, hoa văn quỷ dị nhìn vào lâu đều có cảm giác hồn phách bị hút đi.
Không suy nghĩ nhiều Lưu Thanh rút ra chiếc trâm ngọc này. . .
0