Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 72
[Nếu không phải Vũ Vũ không nhìn Kiều Nại khi nói, tôi đã cho rằng anh ấy đã biết!]
Lần này các khách mời bên cầy đều không dám phát ra tiếng, tựa hồ là sợ làm Kiều Nại phân tâm, chỉ im lặng chờ đợi, mà Kiều Nại cũng tranh thủ nhìn thời gian, biết mình phải nhanh lên, lập tức bắt đầu cố gắng tăng tốc, cơ thể dần trở nên không ổn định, không thể không dừng lại, khiến người xem đều vô cùng lo lắng.
Từ Giai Mạn khó hiểu: "Bọn họ đang nói cái gì vậy?"
Sự thật là cả hai người đều không dám vượt qua, nên nghĩ đến việc cùng nhau vượt qua, cũng may là Kiều Nại vẫn còn lý trí, thuyết phục hai người họ: “Hai người có chiều cao khác nhau, vẫn là từng người một sẽ an toàn hơn, nếu không một người bị ảnh hưởng thì người kia cũng sẽ bị ảnh hưởng.”
Cô đứng dậy nhìn Hình Sâm, như thể là đang chờ khen ngợi, lập tức nhìn thấy mặt Hình Sâm không có biểu cảm gì, cả người toát ra sự u ám.
Hiện tượng ngông cuồng này kéo dài nhiều lần, ban đầu Hình Sâm cũng không để ý, nhưng càng về sau không thể không ý, không phải anh tức giận, mà anh cảm thấy Kiều Nại giống như một thỏ con nghịch ngợm , luôn ở trước mặt anh nhảy qua nhảy lại, lâu dần khó mà không cảm thấy ngứa ngáy.
Từ Giai Mạn và Triệu An kha đang canh giữ ở lối ra của cây cầu, luôn nhìn chằm chằm vào Nguyễn Ti Anh, Sầm Lâm Vũ cũng ở một bên cổ vũ cô ta, rất nhanh Nguyễn Ti Anh đã vượt qua nửa chặng đường, trước mắt thì mọi chuyện vô cùng thuận lợi, chỉ có Hình Sâm là luôn nhìn vào thời gian. cau mày, dựa theo tốc độ của Nguyễn Ti Anh, thì thời gian của Kiều Nại không còn nhiều nữa.
Từ Giai Mạn: "Tôi có khả năng thăng bằng không tệ, có thể lên thử trước đi, các người cố lên."
[Phụt! Hình như rất giống câu chuyện rùa và thỏ đúng không?]
[Nại Nại là người tuyệt nhất trong chương trình! Không có sự phản bác nào được chấp nhận!]
Khi Nguyễn Ti Anh đã đi được bốn phần năm đoạn đường, Triệu An Kha lập tức xong rat ôm người xuống, không hề khoa trương khi nói chân của Nguyễn Ti Anh đã mềm nhũn, trên mặt cũng đầy mồ hôi, may là đã vượt qua thành công, tổng cộng dùng mất bốn phút, lúc này mọi người mới nhận ra rằng chỉ còn 2 phút nữa, điều đó có nghĩa là Kiều Nại ít nhất cũng phải nhanh hơn Hình mới, mới qua cầu một cách thuận lợi.
Từ Giai Mạn không quay đầu lại nói: “Tránh ra.”
Nghe vậy, Kiều Nại lập tức vui vẻ trở lại, nghịch ngợm hướng về phía Hình Sâm lè lưỡi: “Lêu lêu lêu!”
Từ Giai Mạn hét lớn: "Ba giây! Chạy nhanh!"
Sầm Lâm Vũ cười: "Cẩn thận, đề tài này làm lộ ra cân nặng của cô nha!"
Cuối cùng, Sầm Lâm Vũ trở thành người thứ tư đi trên cầu, sở dĩ anh ấy không dám vượt qua là vì trên cây cầu này không có biện pháp an toàn, mang đến cho anh ấy một áp lực rất lớn, nếu trên người anh ấy có một dây an toàn, anh ấy cũng có thể nhắm mắt đi qua!
Mọi người cũng không kịp bàn bạc nữa, cũng không ai biết khi hết giờ sẽ xảy ra chuyện gì, hiện tại ai có thể đi trước thì đi trước qua cầu, mà thường thì những loại như thế này đều bắt đầu từ Triệu An Kha, nhưng lần này lại là Từ Giai Mạn chủ động đứng ra thử.
Kiều Nại ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”
Nhưng càng là thời gian quan trọng thì càng không thể hoảng loạn, Sầm Lâm Vũ chỉ có thể tự nhủ rằng phải bình tĩnh, những người khác đều vượt qua một cách dễ dàng, anh ấy cũng có thể, kết quả cũng ngoài dự đoán, phải mất rất nhiều thời gian, tận ba phút, nhưng cũng xem là bình quan qua cầu, cả người toàn là mồ hôi.
Hiện tại nửa số khách mời đã qua cầu, thời gian còn lại mười phút, còn lại ba người thì trung bình mỗi người có hơn ba phút.
Nguyễn Ti Anh lập tức ngậm miệng lại, Triệu An Kha cũng không khỏi bật cười.
Người thứ năm lên cầu là Nguyễn Ti Anh, cô ta có hai cây cột sào, một trong số đó là cái bị Từ Giai Mạn ném lại vì đường hẹp, Từ Giai Mạn khá sợ loại chật hẹp này, run rẩy khi đi lên cầu, nhanh chóng phát hiện ra rằng hai cây sào này không hữu dụng như cô ta tưởng tượng, ngược lại còn tăng thêm trọng lượng trong tay, khiến trọng tâm cơ thể cô ta trở nên không ổn định, khi đi được một phần ba chặng đường, cô ta đã từ vứt một cây sào, suýt chút nữa là khiến bản thân ngã theo, các khách mời đang xem đều sợ bóng sợ gió* một hồi.
Mọi người cũng đã thuận lợi vượt qua cây cầu độc mộc này, tiếp theo vẫn là một đoạn đường trên không, như một tấm lưới lớn được giăng trên không, dẫn đến con hướng, cả ba hướng đều là lối ra, con đường giống như mạng nhện cũng có thể coi là điểm kết thúc của mê cung mạng nhện.
Nguyễn Ti Anh lo lắng kêu lên: "Xảy ra chuyện gì!"
[Có thể thấy rằng Anh Anh và Vũ Vũ đã không còn cách nào khác!]
Chương 72
Vì vậy, mỗi khi Hình Sâm bò lên phía trước, Kiều Nại sẽ vượt qua và cổ vũ nói: "Anh phải cố lên nha!"
Hiện tại các khách mời đã đi qua hơn nửa mê cung, chỉ còn lại chướng ngại vật cuối cùng chưa vượt qua, lúc này không có hồn ma nữa, mà là chế độ khám phá thuần túy, đang đi trên một con đường tốt đẹp, bỗng nhiên biến thành một cây cầu gỗ dài hơn mười mét, bên cạnh đặt sáu cây trường côn làm đạo cụ, phía dưới cầu là một cái ao sâu không thấy đáy.
[Đó là vì đây là livestream các chị em ạ, các show truyền hình thực tế khác đều chỉnh sửa, nhưng chương trình này chỉnh sửa như thế nào đây? Nhìn mà ước gì mình có thể mọc cánh, mang theo Kiều Nại bay qua!]
[Mọi người thật mạnh mẽ! Đã qua ba người rồi!]
[Đậu móa! Giai Mạn cũng đẹp quá đi!]
[Dự trữ đủ thời gian! Cảm thấy đây cũng không phải vấn đề lớn!]
Sầm Lâm Vũ cực kỳ tự tin nói: “Tôi nghĩ là có thể.”
Hình Sâm cũng là lần đầu phát hiện, Kiều Nại là một con thỏ nhỏ mang thù.
Làm thế nào để qua bằng ba cây sào? Cô thực sự không thể tưởng tượng ra cảnh tượng đó.
Sau khi biết được nguyên nhân, sự việc về muỗi đó cũng đã kết thúc, một lần nữa mọi người lại bắt đầu thảo luận về lộ trình, sau khi xác định được vị trí hiện tại và vị trí đi tiếp theo, chuẩn bị tiếp tục xuất phát.
[Nại Nại thật dễ thương! Cũng làm người ta tức giận!]
Vốn dĩ Hình Sâm đã chuẩn bị tốt việc xuống nước, anh biết Kiều Nại bơi không tốt, nhưng anh không nghĩ tới Kiều Nại là người cuối cùng xuất phát, ngay tức khắc sắc mặt anh tối sầm, trong lòng vô cùng tức giận, bởi vì nếu xuất phát cuối cùng thì thời gian sẽ không đủ, xác suất rơi xuống nước là vô cùng lớn, cũng may là cô nhảy tới, mà cũng may anh đã đỡ được cô.
Tuy nhiên, cảnh tượng mọi người sợ nhất cuối cùng cũng xảy ra, khi Kiều Nại còn cách hai mét, thời gian chỉ còn lại 3 giây, cuối cùng các khách mời cũng không thể im lặng được nữa.
[Hahaha, thật muốn bắt Nại Nại và đánh đòn cô ấy!] (đọc tại Qidian-VP.com)
Động tác bất thình lình này khiến các khách mời sợ hãi, nhưng trong nháy mắt Từ Giai Mạn đã qua được bờ bên kia, chỉ mất một phút.
-
[Hehehe, không có việc gì tối! Cú nhảy này thực sự rất đẹp!]
Tuy nhiên, các khách mời cũng không quan tâm đến điều này, mọi người chỉ biết rằng tổ tiết mục đang làm chuyện xấu, đây là muốn bò qua hả?
Hình Sâm nhìn thời gian: "Còn chín phút."
[Hahaha, Kiều Nại thật sự gặp nguy hiểm, thiếu chút nữa là lúng túng c·h·ế·t* rồi!] (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô chọn cách đi vững vàng giống Hình Sâm, đi với tốc độ không đổi, nhưng do vấn đề chiều cao và chiều dài của chân, nên thời gian qua cầu sẽ có sự chênh lệch nhất định, thời điểm Kiều Nại đi được nửa cây, thời gian chỉ còn ba mươi giây.
Nguyễn Ti Anh hỏi: “Lưới này có bị đứt không?”
[Đang hoảng loạn nên mới nghĩ ra cách này, dù sao thì cũng phải có người thử trước đã!]
Lần này cũng tới lĩnh vực mà Kiều Nại giỏi, người cũng linh hoạt hơn Hình Sâm nhiều, nhẹ nhàng bò tới phía trước anh.
Triệu An Kha cũng nhân cơ hội này, đung cây sào thử độ sâu của nước, phải đi xuống rất xa mới có thể chạm tới đáy, nếu rơi xuống thì cũng có nước nên sẽ không bị thương, nhưng cũng không có chuyện gì là tuyệt đối, tốt nhất là không nên ngã xuống.
Kiều Nại cũng không để ý việc này, nhanh chóng kéo dài khoảng cách với Hình vẫy tay chào anh.
Hình Sâm cũng thả người xuống, thấy Kiều Nại có vẻ hơi uể oải, liền đưa tay xoa đầu cô, chiếc mũ tam giác đã rơi xuống nước: “Hôm nay, em là người tuyệt nhất trong chương trình."
Hình Sâm khuyên: "Tốt nhất là em nên tập trung bò đi."
(*Nguyên văn 社死 - xã tử: tiếng lóng trên mạng của Trung; nghĩa là bản thân đã trở thành kẻ ngu ngốc, mất hết mặt mũi với mọi người.)
[Aaa, Nại Nại dũng cảm, không sợ khó khăn, nhất định phải thuận lợi vượt qua!]
[Tôi có thể hiểu được sự lo lắng của Sâm Sâm, mọi người gần như là bị hù c·h·ế·t!]
Mỗi người đều có sức mạnh tiềm tàng, cú nhảy này xa đến mức đáng ngạc nhiên, cho đến được người khác vững vàng đỡ, cú va chạm cũng khiến Hình Sâm lùi lại vài bước.
Hình Sâm cũng đi tới bên bờ, nhìn về phía đối diện, xa xa nhìn Kiều Nại, vốn dĩ Kiều Nại đang nhìn Nguyễn Ti Anh, thấy cô ta cũng đã khá, mới có thời gian xem xét thời gian, trong nháy mắt cả người lập tức hoảng loạn, rồi nhìn Hình Sâm.
[Là một người hâm mộ CP, trong lòng tôi rất phức tạp, tôi muốn Sâm Sâm nói ra sự thật này, nhưng tôi cũng không muốn nhìn thấy Kiều Nại lúng túng c·h·ế·t, quả thật là quá khó khăn (đầu c·h·ó)]
Nghĩ tới những lời Hình Sâm vừa nói với mình, Kiều Nại cũng muốn trêu chọc anh một chút, vì mình “bênh vực kẻ yếu”!
[Bình thường khi xem các show truyền hình thực tế khác, tôi cũng chưa từng lo lắng như bây giờ, lần này cũng không biết là do cái gì, tôi gần như không dám xem, cả người lo lắng muốn c·h·ế·t.]
Kiều Nại không hiểu sao lại cảm thấy hơi sợ, cảm giác như mình là một người phụ lòng vậy.
Hình Sâm bị trêu cũng không tức giận nữa, trên thực tế, anh cũng có thể hiểu được cách làm của Kiều Nại, nhưng có một số việc sẽ trở nên không thể chấp nhận được đối với một số người, con người rất phức tạp, cũng không cần thiết thừa nhận, mỗi người đều có tâm tư riêng.
Hình Sâm thấp giọng nói: "Lần sau đừng là người cuối cùng qua."
[? ? ? Tôi vừa để ý chỉ còn ba phút nhưng Nguyễn Ti Anh vẫn chưa đến!]
[Ngầu quá ngầu quá! Mạn Mạn xông lông nào!]
Trân trọng thời gian là rất quan trọng, khi Kiều Nại nhìn thấy Nguyễn Ti Anh đã qua cầu, cô liền nhanh chóng bước lên cầu mà không hề chần chừ, cũng không biết là mồ hôi của chính mình hay mồ hôi của các khách mời khấc, Kiều Nại cảm thất dưới chân có hơi ẩm ướt.
Hai người cái gì cũng chưa nói, cũng không làm bất kỳ động tác nào, Kiều Nại chỉ là tiến về phía trước hai bước, yên lặng chớp chớp mắt, cả người bình tĩnh nhìn xuống dưới, cô nhặt cây sào trên mặt đất lên, đặt nó trong tay, ý bảo bản thân đã chuẩn bị tốt!
Sau khi Kiều Nại rời khỏi Hình Sâm, cả người bị bao vây, mọi người đều rất lo lắng cho tình trạng của Kiều Nại, tốt nhất là không nên bị thương.
Lần này Kiều Nại đã học khôn ra rồi, cô không uống không ăn gì cả, đứng trong đám người ăn dưa giống như những người khác, bề ngoài tỏ ra tỏ không biết gì cả, nhưng thực ra trong lòng vô cùng hoảng hốt, mặc dù Kiều Nại cũng không biết mình đang hoảng sợ cái gì, bởi vì dù có nói ra thì cũng chỉ vì nhiệm vụ, tình huống bắt buộc mà thôi, nhưng cô vẫn cảm thấy có hơi căng thẳng... (đọc tại Qidian-VP.com)
[Tôi lập tức thích tính cách này của Giai Mạn!] (đọc tại Qidian-VP.com)
Đây là một thử thách về khả năng phối hợp cơ thể, nếu khả năng giữ thăng bằng cao thì có thể dễ dàng đi qua, ngược lại thì rất nguy hiểm, mà trên tường còn treo một cái đồng hồ đếm ngược 15 phút, tự động kích hoạt kể từ khi các khách mời đến, tổng cộng có sáu khách mời, trung bình mỗi người chưa đến ba phút.
Cùng với những âm thanh "cẩn thận" quan tâm, Từ Giai Mạn cầm một cây sào dài đi tới, phát hiện cây cầu độc mộc tuy rất hẹp nhưng vẫn tương đối ổn định, trên đó không có nước nên rất khô ráo, cũng không trơn, hai bước đầu rất chậm rãi, giống như đang thích ứng, khi thấy mình sắp đến nơi, Từ Giai Mạn lập tức dừng lại.
Người thứ tư qua cầu vẫn chưa biết là ai, Kiều Nại thấy không ai hành động, lập tức nóng lòng muốn thử, thì bị Sầm Lâm Vũ và Nguyễn Ti Anh kéo lại, hỏi ý kiến: "Nại Nại, chị muốn đi cùng Sầm Lâm Vũ qua bằng ba cây sào, mỗi người cầm ngang một cây, cây sào thứ ba thì cả hai cùng cầm."
Từ Giai Mạn đáp: "Có lẽ là không."
Kiều Nại ngây người một lát: "...Hả?"
Triệu An Kha hét lớn: "Nhanh lên, sắp hết thời gian rồi!"
(*Dùng để ví von con người khi nhìn thấy một cái gì đó tương tự thứ mà bản thân sợ hãi sẽ nảy sinh nỗi sợ hãi lớn trong lòng.)
[Tôi đã bị sốc, qua bằng ba cây sào, nghe thôi cũng thấy sợ!]
Ba người bên kia cầu tưởng chừng như đã đủ thời gian, nhưng họ không ngờ rằng không có người nào lên cầu.
[Tôi không nghĩ vậy, những rắc rối sẽ xuất hiện phía sau!]
Anh điềm tĩnh tiếp tục bò về phía trước, cư dân mạng cẩn thận quan sát phát hiện ra rằng Hình Sâm bò càng lúc càng nhanh hơn, từ từ bù đắp cho sự vụng về của thân hình to lớn, ngược lại, Kiều Nại bò có chút mệt mỏi, bởi vì bò quá nhanh nên không thể không nằm xuống nghỉ ngơi trong chốc lát, thật sự là làm người ta ở khóc dở cười.
Người thứ ba lên cầu là Hình Sâm, cây sào dài được anh giữ rất chắc chắn từ đầu đến cuối, tốc độ cũng khá đều, tổng cộng là tốn là hai phút, đây cũng là cách qua an toàn nhất.
Cuối cùng, các nhóm khởi hành, mỗi nhóm chọn một con đường.
[Mọi người đều quan tâm đến Nguyễn Ti Anh, chỉ có Hình Sâm để ý tới Kiều Nại sắp hết thời gian.]
Tình huống này hiển nhiên không thể không nhanh được, Kiều Nại cũng cắn nhanh, đi càng lúc càng nhanh, nhưng thời gian trôi qua càng lúc càng nhanh, Kiều Nại cảm giác cây cầu dưới chân bỗng nhiên lỏng ra, khi cả người sắp rơi xuống, xuất phát từ bản năng sinh tồn, Kiều Nại trực tiếp vứt bỏ cây sào, cuối cùng giẫm một chân lên cầu, đột nhiên nhảy lên, nhào tới về phía bờ.
Cây sào dài trên bốp một tiếng quay trở về, giây tiếp theo, người đã nhanh chóng chạy trên cây cầu độc mộc, uyển chuyển như đang đi trên mặt đất, khiến cư dân mạng xem đến ngây người.
[Tôi luôn có linh cảm "xấu" (đầu chó)]
Sau khi kết luận xong, Triệu An Kha nói với mọi người, vì để tiết kiệm thời gian cũng lập tức xông lên, nhiều lần suýt ngã khỏi cây cầu, phải dựa vào cây sào dài để giữ thăng bằng mới đi qua an toàn, sau khi đến bên kia mà không gặp nguy hiểm gì, Triệu An Kha cũng hét lên với mọi người, khuyên mọi người đừng bắt chước mình mà hãy đi chậm hơn tổng cộng là một phút rưỡi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.