Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 97

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 97


[Cái ba lô này nhỏ thế!]

Trước khi xuất phát, Kiều Nại tìm thấy một bình thuốc chống muỗi trong hòm vật tư. Trong lều trại có rèm cửa che khuất với lại xung quanh nơi đó không có nhiều cây cỏ nên cũng không lo bị côn trùng đốt. Nhưng mà vào rừng thì chưa chắc là không có.

Sau khi xịt xong, Kiều Nại quay đầu nhìn về phía Hình Sâm. Không biết khi nào mới trở về, vì thế anh đã chuẩn bị những thứ cần thiết mang theo khi đi ra ngoài. Trong hòm vật tư có một chiếc ba lô nhỏ, bên trong có mấy chai nước và bánh mì.

[Trời ơi, Nại Nại đừng có mà cười ngất luôn đấy!]

Trong tình huống này, nếu là người khác thì chắc chắn sẽ rất xấu hổ. Nhưng người này lại là Hình Sâm, một người có tâm trí mạnh mẽ và trước giờ cũng chẳng mấy quan tâm đối với những hình thức bên ngoài như thế. Dù sao thì anh cũng là người có thể cầm một chiếc phao bơi hình thiên nga màu hồng với một khẩu s·ú·n·g bong bóng hình cá voi hồng và có thể bình thản đi dạo trong công viên nước. (đọc tại Qidian-VP.com)

Kiều Nại đi đến trước mặt Hình Sâm thì cũng biết mình nên kiềm chế bớt bớt lại một chút, không nên quá kiêu ngạo. Nhưng nhìn vẻ mặt “ngây thơ vô tội” của Hình Sâm, quả thực là Kiều Nại… càng buồn cười hơn.

[Tiếng cười này thực sự có ma lực!]

[Ha ha ha, Sâm Sâm đáng yêu quá!]

[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!] (đọc tại Qidian-VP.com)

Hình Sâm khó hiểu, anh hỏi: “Làm sao vậy? Có vấn đề gì à?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Hình Sâm bình tĩnh chỉ vào bình xịt trong tay Kiều Nại. Lúc này Kiều Nại mới nhớ ra, cô còn phải xịt thuốc cho Hình Sâm nữa.

Chương 97 (đọc tại Qidian-VP.com)

Nghĩ vậy, Kiều Nại liền mở bình xịt ra rồi xịt lên cánh tay, cẳng chân lộ ra bên ngoài của mình. Mùi sả chanh từ bình xịt ấy đã lan tỏa xung quanh, tạo cảm giác rất dễ chịu.

Đến cả Kiều Nại khi đeo chiếc ba lô này lên thì nhìn đã rất nhỏ, bây giờ Hình Sâm cầm nó trên tay thì trông nó càng nhỏ hơn, cảnh tượng trông rất buồn cười.

Thế nên, trông Hình Sâm cũng rất thản nhiên, không hề để lộ cảm xúc xấu hổ hay ngượng nghịu nào đó. Nhưng điều này cũng không đồng nghĩa rằng anh đã quên chuyện Kiều Nại đang cười mình.

Kiều Nại chỉ nhịn một giây, sau đó lại cười thành tiếng: “Ha ha ha!”

[Làm sao bây giờ, ánh mắt này cưng chiều quá đi mất!]

[Người đâu, đun nước đi! Nước ấm nấu Nại Nại!*]

Hiểu được rồi, Kiều Nại vừa cố nhịn cười vừa đi tới. Cô thấy Hình Sâm bỗng đặt ba lô xuống, nhưng anh không hề có ý định nhận lấy bình xịt mà lại tự nhiên mở cánh tay ra, ra hiệu cho Kiều Nại phun thuốc cho mình.

[Tiêu rồi, chọc đúng điểm cười của cục cưng rồi!]

Quả nhiên thấy Kiều Nại lại bật cười, Hình Sâm hơi nhướng mày, bình thản nhìn cô cười.

Kiều Nại đã cười gần như ch** n**c mắt rồi, cô đưa tay dụi mắt một chút: “Ừ?”

Cùng lúc đó Hình Sâm vừa kéo khóa của ba lô lại, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Kiều Nại rất vui vẻ. Anh không hiểu gì, cứ cảm giác có gì đó sai sai?

Vì thế, Hình Sâm đưa chiếc ba lô lên và nhìn vào mặt trước của nó. Lúc này, anh mới nhận ra phong cách của ba lô có vẻ hơi... Quá đáng yêu. Nó có hình một chú heo con mũm mĩm với màu hồng trắng, và đây có lẽ là niềm vui kì dị của một nhân viên nào đó.

[Hóa ra đây chính là sự dễ thương giữa *những thứ đối lập nhau à OvO] (đọc tại Qidian-VP.com)

Hình Sâm hơi suy nghĩ rồi đề nghị: “Để tôi đeo ba lô đi.”

*Nguyên văn là “反差萌”. Đây là cách chỉ sự dễ thương từ sự trái ngược trong ngoại hình hoặc tính cách, như một người có vẻ ngoài nghiêm túc nhưng lại rất đáng yêu.

Sau khi dùng xong bữa sáng, Kiều Nại và Hình Sâm nhất trí quyết định: Khám phá hải đảo, đi dạo trong khu rừng trên đảo, ngắm cảnh và tìm kiếm đồ ăn.

Với câu trả lời này, Hình Sâm đương nhiên không tin. Anh bắt đầu chú ý đến ánh mắt của Kiều Nại, thấy cô cứ thi thoảng lại nhìn chằm chằm vào chiếc ba lô trên tay mình. Cho nên vấn đề nằm ở chiếc ba lô à?

Có lẽ thấy Kiều Nại cười vui quá, Hình Sâm đúng lúc lên tiếng nhắc nhở: “Có phải em đã quên mất cái gì rồi không?”

Kiều Nại giấu đầu lòi đuôi lắc đầu: “Không, chỉ là đột nhiên nghĩ đến chuyện buồn cười thôi.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 97