Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 309
Anh chị lớn của Cố gia tương đối kiệm lợi, hai người nhỏ thì lại rất thẳng thắn. Bọn họ có thể thẳng thắn khen người khác, thẳng thắn mắng chửi người khác. Đến cả khi bày tỏ tình cảm với nhau cũng rất thẳng thắn, một chữ yêu cũng thường xuyên treo ở bên miệng.
“Ánh mắt của em gái anh đúng thật rất tốt.”
Quà thì sao có thể quên người anh trai yêu quý nhất này được chứ? Cô đây chính là mưa móc ban đều nha...... Đúng là em gái tốt. Qùa của Cố Hải Triều là bốn bộ âu phục, cà vạt, cổ tay áo, giày da, phối sức đều đầy đủ hết, vừa nhìn đã biết là hàng cao cấp. Đây là cô tìm người đặt trước ở HK, vốn định làm quà sinh nhật cho anh trai.
Là cả bộ sưu tập mỹ phẩm dưỡng da và trang điểm. Cô vừa lấy ra, Thi Vân Vân bên cạnh ánh mắt lập tức sáng lên: "Nhãn hiệu này chỉ có HK mới có, đại lục còn không có chi nhánh nhượng quyền đâu. Đây có phải rất đắt hay không?"
Ánh mắt mấy người đàn ông ở đây thấy vậy không khỏi sáng lên: "Anh cả, mau mặc thử xem.”
Cố Vân Khê bắt đầu chơi đùa, nói: "Người nào cũng có phần, tới trước được chọn trước.”
Chương 309
“Cái này dùng như thế nào? Chị vẫn chưa từng thấy nha.” Lòng yêu cái đẹp ai cũng có, Cố Vân Thải cũng rất thích cái đẹp.
"Em tùy tiện chọn mấy bộ quần áo, các chị tự chia đi." Hiếm khi đi HK một chuyến, Cố Vân Khê mua đủ hai cái vali lớn, quần áo HK quả thật đẹp hơn Thâm Thành một chút, kiểu dáng càng có phong cách.
“Mình dạy cậu.” Thi Vân Vân học âm nhạc, thường xuyên lên sân khấu biểu diễn, hóa trang là môn bắt buộc.
“Tất nhiên là có rồi.”
Cái vali vừa mở ra, Cố Hải Ba vui vẻ: “Phốc, đây là đồ thể thao cầu vồng sao? Màu sắc đẹp quá đi.” Nó bao gồm cả Hồng lam lục tím xanh trắng đen, tất cả đều có bảy màu.
Ánh mắt Cố Hải Ba sáng lên: "Thích, rất thích, cám ơn em gái, anh biết em yêu anh nhất, anh cũng yêu em gái nhất.”
Cố Vân Khê trong lòng cảm động, liền không cười nữa. Cô vội chạy tới gần cửa, từ trong túi đồ lấy ra một cái túi nhỏ.
"Anh nhỏ, đây là máy tính xách tay em mua cho anh. Anh nhìn thử xem có thích không?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Đây là Hoắc Minh Duyệt?
“Cũng không hẳn.” Cố Vân Khê không có thời gian đi dạo phố, nhưng cô đã gọi điện thoại, đặt hàng để bọn họ đưa đến khách sạn.
Nhiều người vô cùng náo nhiệt, tuy nói là cướp, nhưng lại giống như chơi đùa hơn.
Cố Vân Khê vốn mua tám bộ, mấy anh em bọn họ mỗi người hai bộ. Hiện tại, ở đây có đến tám người nên chỉ có thể mỗi người một bộ.
Mọi người hi hi ha ha xông lên chọn, cứ chọn trước đi rồi tính sau. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cố Vân Khê nhìn anh trai mơ hồ có chút mất mát, rất nhanh đã kéo tới một cái vali: “Anh cả, cho anh.”
Hoắc Minh Duyệt chia cho Cố Vân Khê một bộ quần áo thể thao, rất đẹp.
Cố Vân Khê còn đang lật quà ra để tặng mọi người: “Chị, Vân Vân, đây là quà em cố ý mang từ HK về cho bọn chị. Hai người xem có thích không?"
Cố Vân Thải vui vẻ đáp ứng, lật xem phía dưới bao, "Ồ, sao còn có quần áo nữa chứ?”
Cố Vân Khê nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc lướt qua, quả thực không thể tin vào mắt mình.
"Em không mua cho anh sao?"
Không phải nói cô ấy tự kỷ sao? Động tác nhanh như vậy, là chuyện gì xảy ra đây? Không phải Hoắc gia bị lừa rồi chứ?
Sau khi Cố Hải Triều mặc vào, cả người đều rất có tinh thần, khí chất cũng đặc biệt khác lúc ban nãy. Anh như ngay lập tức biến thành nam minh tinh hay xuất hiện trên truyền hình. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cố Hải Ba hâm mộ không thôi: “Em gái, bây giờ anh cũng cần một bộ âu phục.”
Trang phục thể thao hơi lớn, chất liệu cũng rất thoải mái, vừa có thể làm quần áo gia đình, vừa có thể mặc trên đường phố.
Anh soi tới soi lui trong gương, có chút luyến tiếc khi phải cởi nó ra.
Cậu từ trước đến nay cứ nói trắng ra như vậy, mọi người ở đây cũng đều đã quá quen rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghe nói như thế, Hoắc Minh Duyệt vẻ mặt ngơ ngác ngẩng đầu nhìn sang, ánh mắt khiếp sợ không thôi, như là phát hiện ra sinh vật thần kỳ gì đó.
Cậu chỉ là một học sinh mà đòi mặc âu phục làm gì? Cố Vân Khê cười híp mắt nói: "Không phải em không mua cho anh. Mà anh thử nghĩ xem, anh còn đang cao lớn, âu phục phải dựa vào số đo cơ thể của mỗi người mà định chế, sai sót một chút cũng không được. Bây giờ nếu em đặt người ta làm, qua một hai tháng nữa mới nhận được, nếu anh cao mấy cm, béo một vòng, âu phục này không thể mặc được nha. Như vậy rất lãng phí. Bất quá, em đã có mua mấy bộ đồ thể thao, anh mở xem thử đi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.