Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 142

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 142


Tần Du nói với Phó Gia Thụ đang ngồi ở phòng khách: "Tôi lên tầng đã, anh ngồi đây một lát nhé."

"Phó Gia Thụ, con nhìn xem, đến c·h·ó còn chê con!" Ba người ở cách vách vẫn chưa xem đủ, mẹ anh còn nói với vẻ mặt chê bai. (đọc tại Qidian-VP.com)

Phó Gia Thụ nói: "Em ngồi sang ghế phụ đi."

Ặc! Tần Du không ngờ rằng người thời đại này không biết văn phòng Chính phủ lâm thời Đại Hàn Dân Quốc ở Thượng Hải.

"Hôm nay anh châm ngòi ly gián để anh Thư Ngạn ly hôn với em, có muốn nghe không?"

Phó Gia Thụ đuổi theo bước chân cô, thấy sắp bước vào cánh cửa nhỏ.

"Ừ!"

"Được. Tôi đang đói đây!"

Phó Gia Thụ khởi động ô tô, Tần Du hỏi anh: "Sao anh lại châm ngòi ly gián vậy?" (đọc tại Qidian-VP.com)

"Thực ra cũng không tính là châm ngòi ly gián, anh chỉ nói thật thôi. Anh hỏi anh ấy, anh ấy lấy đâu ra lòng tin nghĩ rằng em sẽ làm vợ bé của anh ấy?" Phó Gia Thụ kể chi tiết cuộc đối thoại của anh với Tống Thư Ngạn.

"Phó Gia Thụ, ai cho con đi vào bằng cửa này?"

"Dạ dạ!" Tiểu Cường vội vàng gật đầu.

Nhìn Phó Gia Thụ đang đắc ý, Tần Du: "Anh đúng thật là, chỉ cần da mặt mình đủ dày, bọn họ đều không thể làm gì được mình."

Tần Du mở cửa xe, đổi sang ghế phụ đằng trước, thấy Phó Gia Thụ hơi cong khóe miệng...

DTV (đọc tại Qidian-VP.com)

Tiểu Hoàng vừa nhìn thấy chủ nhân của nó, giãy giụa muốn nhảy ra khỏi cái ôm của Phó Gia Thụ. Anh thả tay xuống đất, c·h·ó con chạy tới bên chân Tiểu Cường như đang trốn, nấp sau chủ nhân mình kêu ư ử với Phó Gia Thụ.

Chương 142

Tần Du lên tầng tháo dây chuyền ra, lau sạch sẽ bằng khăn mềm, đặt vào trong hộp trang sức. Cô đặt trang sức của mình vào trong hộp bảo quản, cầm dây chuyền này xuống tầng, đưa hộp dây chuyền cho Phó Gia Thụ.

Hai người cùng đi lên tầng hai, đi vào phòng khách, Hoa Tố Phân đi tới hỏi: "Tiểu thư, Phó thiếu gia, má Trương nói vũ hội toàn là đồ ăn nguội, bảo tôi chuẩn bị chút đồ ăn. Tôi nấu mì đấy, dì Vấn cầm nửa rổ trúc sang đây, nói là lấy trong rừng trúc của nhà. Tôi nấu mì măng sợi cho hai người được không?"

Phó Gia Thụ dừng bước: "Em trở về ngẫm lại xem, anh cũng về thử nghĩ cách?"

Tần Du nhận lấy mì, gắp mì lên ăn một miếng, đợi Hoa Tố Phân lùi xuống bèn nói với Phó Gia Thụ: "Điều quan trọng bây giờ là khiến Tống Thư Ngạn quyết tâm phải ly hôn. Anh bảo với anh ấy, đừng tùy tiện tới gặp tôi, anh phải đến hỏi ý kiến của tôi trước, sau đó hẵng nói với anh ta. Ý của tôi là nếu chúng tôi đã kết hôn rồi còn chưa từng gặp mặt, thì lúc ly hôn cũng đừng gặp nữa. Tôi sẽ đưa giấy đăng ký kết hôn, tín vật kết thân năm đó và một bản sao đơn xin ly hôn cho anh, đến lúc đó anh chuyển cho anh ta."

Hoa Tố Phân quay đầu sang nhìn Tần Du: "Tiểu thư, vậy tôi đi đây."

Phó Gia Thụ oán giận nhìn người thân chung huyết thống của mình, đẩy Tần Du: "Đi đi, không cần để ý tới bọn họ."

Anh quay đầu lại: "Tiểu Hoàng đang chào đón con đó!"

"Em đừng mang sang cho anh. Anh qua chỗ em lấy là được."

Tần Du đang ngồi ở ghế sau yên lành, không biết anh giở chứng gì: "Có một đoạn đường thôi, tôi đổi chỗ làm gì?"

"Cho nên chúng ta phải tìm một lời giải thích để ngăn hai người gặp mặt, mà lại hợp tình hợp lý."

"Anh à, anh không thể vô liêm sỉ như vậy được?" Phó Gia Ninh dậm chân trên tầng, tiếc rằng anh cô ấy đã đi qua cửa nhỏ, sang cách vách cùng với Tần Du.

Xe Phó Gia Thụ lái tới cửa nhà Trần Lục tiểu thư, cô ấy xuống xe, Phó Gia Thụ không tắt đèn xe hơi, mãi tới khi Trần Lục tiểu thư bước vào cổng.

"Em gửi cho anh ấy, anh ấy ký tên xong phải gửi lại cho em đúng không? Em phải đưa địa chỉ chứ? Nếu anh ấy thấy mình có lỗi với em, tìm tới tận nơi thì sao? Tìm tới Vân Hải, phát hiện không có ai, có khi nào lại xảy ra thêm nhiều chuyện không? Anh ấy không muốn trở thành vợ chồng với Tần Nhã Vận, không có nghĩa anh ấy không có một chút lương tâm nào, anh ấy vẫn hy vọng có thể sắp xếp cho em thỏa đáng đó!"

"Đây chính là điều mà tôi lo lắng, nếu anh ta hoàn toàn không có lương tâm, cũng sẽ không có nguy hiểm này. Anh ta là người nhà họ Tống, bác Tống là một người rất trọng tình nghĩa, là người giữ chữ tín. Tống Thư Ngạn thấy em đồng ý ly hôn, ngoài cảm động ra, anh ta sẽ thấy cắn rứt lương tâm phải tự mình đi tìm tôi, khả năng này cũng không nhỏ."

"Đôi lúc cũng phải mặt dày một chút, không sao cả."

Xe lái tới nhà họ Phó, Phó Gia Thụ đỗ xe xong, tiễn cô tới cửa nhỏ, tuy sắc trời tối tăm, nhưng đây vốn chỉ là một con đường nhỏ, bật một chiếc đèn đường cao bằng nửa người, dựng cái biển rất rõ ràng.

Trên tầng vang lên giọng nói của Phó thái thái, Tần Du ngẩng đầu lên nhìn, hai vợ chồng cùng với Phó Gia Ninh đứng thành một hàng trên tầng ba, Phó Gia Ninh: "Anh hai, anh chỉ có thể trèo vào thôi."

"Vậy mà tôi không nghĩ tới vấn đề này." Trần Lục tiểu thư xấu hổ: "Sau này, tôi cũng sẽ chú ý."

Tần Du nghe xong: "Cho nên, bây giờ anh ta cũng nôn nóng. Có phải tôi gửi thẳng đơn xin ly hôn và tín vật sính lễ của bọn họ còn cả giấy đăng ký kết hôn cho anh ta, là được rồi đúng không?"

Phó Gia Thụ lên tiếng trước, Tần Du phát hiện về mặt này người nào đó rất mặt dày. Tại sao trước đây cô lại cho rằng anh là người hay ngại ngùng nhỉ?

"Được." (đọc tại Qidian-VP.com)

"Đi đi!"

Tần Du gật đầu, chắc chắn phải nghiên cứu, nghĩ cho thật kỹ, cảm giác cái gật đầu này nặng ngàn cân: "Tôi phải trả lại chiếc vòng cổ này cho anh. Đợi lát tôi mang qua cho anh nhé."

Hoa Tố Phân bưng mì lên: "Tiểu thư, thiếu gia ăn mì đi này."

Đáng tiếc Tiểu Cường cũng không thoát khỏi số phận bị Phó Gia Thụ xoa, hơn nữa sau khi Tiểu Cường được xoa, còn cười hì hì gọi: "Chào cậu chủ ạ!"

"Khẽ thôi!" Tần Du nói với cậu ta: "Cụ bà bên cạnh cũng nghe thấy luôn rồi." (đọc tại Qidian-VP.com)

Có lẽ nghe thấy tiếng vang, Tiểu Hoàng chạy ra, chạy tới bên chân Tần Du. Nhìn thấy Phó Gia Thụ, cục lông nhỏ ngẩng đầu lên, ư ử mấy tiếng bằng giọng c·h·ó con rồi bắt đầu sủa "gâu gâu".

"Chị Lục, đó là văn phòng của người Triều Tiên ở Thượng Hải, chị biết mà! Bán đảo Triều Tiên bị người Nhật Bản đô hộ. Ý của Tần Du là, người Nhật Bản mơ giấc mộng giống nước Anh, chúng ta trong mắt họ chính là Ấn Độ trong tay người Anh. Cho nên có thể giúp được nhà máy Hải Đông, chính là giúp bản thân chúng ta. Cho dù có gút mắt gì với nhau, với bên ngoài chúng ta đều là người Trung Quốc." Phó Gia Thụ bổ sung nói rõ thêm.

Phó Gia Thụ khom lưng xách Tiểu Hoàng trên đất lên, ôm vào lòng rồi vò mạnh hai cái. Không biết chú c·h·ó nhỏ được anh sờ thoải mái hay là bị anh dọa ngây người, tóm lại không sủa tiếp nữa.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 142