Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Tiểu Bàn Cam
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 146
Đúng là chuyển từ vui sang buồn trong nháy mắt, chỉ cần mình còn đang trong hôn nhân, xem ra Tần Du chắc chắn muốn giữ khoảng cách với mình. Tống Thư Ngạn nói với Phó Gia Thụ: "Mọi người về trước đi! Việc tôi nhờ anh, anh giúp tôi xử lý nhanh vào nhé."
Tống Thư Ngạn hỏi Phó Gia Thụ đang rời khỏi bồn tắm: "Gia Thụ, người kia đang ở phòng nào? Tôi đi tìm cô ấy!"
Phó Gia Thụ lập tức không còn cảm giác áy náy nữa, anh ấy đã nói không phải vì Tần Du rồi thì chính là muốn ly hôn với người vợ cổ hủ mà thôi.
Phó Gia Thụ đi giày da vào, ngước mắt lên: "Nếu tôi đã đón người tới, vậy thì để tôi hỏi giúp anh, xem cô ấy nghĩ thế nào?"
Tống Thư Ngạn không đáp lại lời oán trách của Phó Gia Ninh mà nói: "Bọn anh từ nhà máy tới thẳng đây còn chưa ăn cơm tối. Anh em hai người thì sao?"
Phó Gia Thụ quay đầu lại nhìn anh ấy: "Ai cơ?"
Tống Thư Ngạn đi lên tầng vào nhà hàng tây, ở cửa có tờ báo buổi tối hôm nay, anh ấy tùy tiện cầm một tờ, tìm một vị trí sát cửa sổ để ngồi xuống, định ăn sườn heo chiên. Nhớ tới Tần Du có vẻ không thích, nhưng biểu cảm lại rất thân mật, bảo Phó Gia Thụ đừng ăn sườn heo chiên.
Tần Du từ chối lời mời của Tống Thư Ngạn, là người tập thể d·ụ·c quanh năm, bị người khác chú ý ở trong bể bơi là chuyện bình thường ở kiếp trước, nhưng không có nghĩa cô muốn ăn tối với những người có ý xấu với mình.
Tần Du nhìn thật, ngay khi Phó Gia Thụ chợt nhận ra mình đang bị cô ngắm, tâm tình hoảng loạn chui xuống nước, bơi vài cái như nổi điên, ngẩng đầu lên vuốt nước trên mặt: "Cuối tuần dẫn em đi cưỡi ngựa, để em xem phong thái lúc trên lưng ngựa của anh."
"Tôi biết rồi." Phó Gia Thụ buộc phải nhắc nhở anh ấy: "Nếu anh ly hôn với cô ấy xong lại không theo đuổi được Tần Du, chẳng phải mất cả chì lẫn chài à?"
"Vậy được, tôi và Tần tiểu thư cùng lên nhà hàng tây ở bên trên ăn chút gì đi?" Tống Thư Ngạn đề nghị.
Tống Thư Ngạn bị Phó Gia Thụ hỏi thế cũng giật mình, có vợ cũ của Hồ nhị là vết xe đổ, anh ấy cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ: "Vậy anh nói xem phải làm thế nào đây?"
"Được, mai nhé? Tối không tiện lắm."
Các tờ báo của thành phố Thâm, bây giờ lộn xộn không có trật tự, cho dù là loại báo lớn này cũng không tránh khỏi ngoài tin tức chính trị kinh tế ra thì là bí mật của Lê Viên, ân oán hào môn, mẩu chuyện thú vị về hai giới tính, giai thoại thanh lâu chắc chắn sẽ chiếm rất nhiều chỗ.
May mà đã nghĩ xem phải ứng phó như thế nào từ sớm, Phó Gia Thụ mặc quần áo rồi nói: "Trước đây anh không gặp mặt cô ấy, bây giờ muốn gặp là gặp, gặp rồi còn lập tức nói tới chuyện ly hôn, không hòa hoãn một chút nào, anh tưởng ai cũng chấp nhận được à?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Tần Du nhìn anh, bực bội nói: "Tối ăn đồ dầu mỡ, sau đó tất cả sẽ thành mỡ, bây giờ chưa thành ếch xanh nhưng đang trên đường trở thành ếch xanh đấy."
Phó Gia Thụ bơi lâu như vậy đã đói bụng sẵn, bị cô nói như vậy thì không còn muốn ăn nữa: "Vậy anh không đi nữa." (đọc tại Qidian-VP.com)
Hai người cùng đi ra khỏi phòng thay đồ, Tần Du và Phó Gia Ninh đã đợi sẵn, Phó Gia Ninh oán trách: "Hai người đâu có để tóc dài đâu, tắm một cái thôi mà còn phiền hơn cả bọn em nữa?"
"Cảm ơn anh nhiều nhé!"
"Anh tưởng Tần Du là cái cô Thẩm Bảo Phượng kia à, vợ cũ trầm cảm thành bệnh buông tay rời đi, chẳng thèm quan tâm mà ở bên Hồ Nhị thiếu sao?" Phó Gia Thụ mặc áo khoác vào hỏi Tống Thư Ngạn: "Anh có từng nghĩ rằng anh làm ầm lên như vậy, vợ anh đã biết từ lâu rồi không? Nếu anh đi tìm cô ấy ngay, cô ấy tưởng rằng anh muốn ép ly hôn, nhảy sông Hoàng Phổ thật. Chưa kể tới việc Tần Du có chấp nhận hay không, chỉ nguyên bản thân anh thôi có thể gánh trên vai một mạng người mà vẫn thoải mái đắc ý như Hồ nhị không?"
Tần Du không hiểu sao anh lại tức giận, là anh nói em gái giống gà con mổ thóc trước mà! Không thể nói anh là ếch xanh à? Cái tên này tim thủy tinh vậy luôn á?
"Bơi lâu như vậy, tôi cũng đói rồi, tôi cũng đi, muốn đi ăn sườn heo chiên." Phó Gia Thụ nói.
Tống Thư Ngạn đứng dậy, đi ra khỏi bồn tắm: "Người vợ trên danh nghĩa của tôi."
"Nhưng chuyện này cũng không thể kéo dài được nữa! Nếu tôi cứ kéo mãi, Tần Du chỉ cách tôi càng ngày càng xa hơn thôi." Tống Thư Ngạn thấy Phó Gia Thụ mặc áo sơ mi nhét vạt áo vào trong lưng quần, ban nãy anh ấy thấy trước khi Tần Du đứng dậy, Phó Gia Thụ đứng đằng sau, cho dù là chiều cao hay khí chất hai người đều vô cùng xứng đôi.
"Em và anh trai ăn ở nhà xong rồi mới tới đây. Em không ăn nữa đâu." Phó Gia Ninh tranh nói trước. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 146
"Được rồi!"
Nghe thấy Tần Du ngăn cản Phó Gia Thụ đi lên, trong lòng Tống Thư Ngạn vui mừng: "Tần tiểu thư, tôi và em đi ăn bữa tối nhé?"
"Tôi theo đuổi Tần Du và ly hôn với cô ấy là hai chuyện khác nhau, tôi không phải vứt bỏ người vợ Tào Khang vì Tần Du. Hôn nhân với cô ấy từ lúc bắt đầu đã là sai lầm. Cho dù có Tần Du hay không, tôi đều nên ly hôn với cô ấy. Tôi không hy vọng tương lai sau khi tôi và Tần Du ở bên nhau, có người nói vì cô ấy xuất hiện nên tôi mới vứt bỏ người phụ nữ kia, tôi có thể gánh tiếng ô nhục nhưng Tần Du thì không được." Tống Thư Ngạn c.h.é.m đinh chặt sắt, nói đầy chính trực.
Nói xong, tên này bèn đi lên, anh giận rồi à?
Anh ấy lật trang thực đơn, gọi thịt bò hầm với khoai tây thêm một cốc bia, uống bia vào, dùng nĩa xiên một miếng thịt bò, bỏ vào trong miệng, mở báo ra đọc tin mới trong ngày.
Tống Thư Ngạn thấy bọn họ đều không bơi nữa nên cũng đi lên theo, trong phòng thay đồ còn có hai bồn tắm, sau khi bơi xong có thể vào ngâm để làm ấm cơ thể, thuận tiện tắm rửa. Phó Gia Thụ vừa vào ngâm bồn tắm được nước nóng bao quanh, đỏ mặt cũng là chuyện bình thường. Xấu hổ c.h.ế.t đi được, sao Tần Du này lại to gan như thế, còn nhìn anh thật! Quá đáng lắm đấy!
"Vậy thì làm phiền anh rồi." Tống Thư Ngạn thở dài một hơi: "Tôi thực sự không muốn làm tổn thương cô ấy, nhưng tôi cũng không thể vì cô ấy chiếm vị trí vợ của tôi mà đánh mất cơ hội theo đuổi Tần Du được. Anh hỏi cô ấy giúp tôi xem thế nào, chỉ cần cô ấy chịu ly hôn, tôi sẵn sàng giúp đỡ cô ấy hết mức có thể.
"Thôi, tôi ăn tối cũng đơn giản, thường thì chỉ ăn trứng luộc với rau trộn gì đó thôi, không đi đâu. Anh Tống, anh cứ thoải mái đi! Tôi về cùng Gia Ninh đây."
Tần Du vốn đã bơi xong, bèn đi lên cùng Phó Gia Ninh: "Sao anh em lại giận vậy?"
Thấy Tống Thư Ngạn đi vào bồn tắm, Tống Thư Ngạn mới gọi là không có cơ bụng đó! Hơn nữa eo còn to hơn anh, nói anh là ếch xanh, vậy anh ấy là gì chứ?
"Ai mà biết được? Theo như mẹ em nói, thì đó là cái tính c·h·ó đấy." (đọc tại Qidian-VP.com)
Tần Du và Phó Gia Ninh không biết hai người úp úp mở mở cái gì, chỉ vẫy tay chào tạm biệt Tống Thư Ngạn.
Hai người cùng ngâm bồn tắm, Tống Thư Ngạn dựa vào thành bồn hưởng thụ nước nóng bao quanh, trong đầu là là những điểm quan trọng mà Tần Du nhắc tới từng câu từng chữ ở nhà máy. Tuy đã bảo bản thân không được tục tằng, tập trung tư tưởng vào vẻ đẹp của Tần Du như vậy, nhưng không thể nghi ngờ, lúc ở bể bơi, thân hình bốc lửa của cô có thể so với phụ nữ da trắng của nước Mỹ, còn khiến m.á.u mình sục sôi nữa chứ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.