Xuyên Thành Người Vợ Sắp Bị Vai Phản Diện Giết Chết
Nguyệt Khoả Hồng Thanh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 59: Ai Mới Là Người Ngoài?
Tỷ tỷ hét lên một tiếng, mái tóc dài rũ xuống.
Yến hội cử hành được một nửa, tửu lượng ta kém, bắt đầu chớm say nên về phòng trước, ngủ một mạch, mãi đến khi tỉnh giấc mới phát hiện ra đây không phải phòng mình.
Mặc dù trên khế ước, ta và Lăng Thanh Vân đã thương lượng, không can thiệp vào việc đối phương tìm nam nhân hay nữ nhân khác.
Ta khiếp sợ, hắn vừa mới moi một con nhện ra từ sau lưng tỷ tỷ!
Lăng Thanh Vân lộ ra biểu cảm lúng túng, im lặng một lúc, mới thấp giọng nói: "Tỷ tỷ, tỷ uống say rồi...", Nói xong, hắn quay đầu ra bên ngoài, mở miệng, có lẽ đang định gọi "Người đâu!".
Nhưng, đúng lúc này, ngón tay hắn đột nhiên siết lại, ghim vào làn da mịn màng của tỷ tỷ giống như móng vuốt, máu tươi nhất thời chảy ra ồ ạt. Sau đó, hình như hắn đã tóm được thứ gì, đột ngột lôi ra bên ngoài!
Hình như cũng có chút.
Đúng lúc này, rèm châu đung đưa, phát ra tiếng động, sau đó là âm thanh của tỷ tỷ: "Nói đến mới nhớ, dạo này Tam Sơn rất kỳ lạ, trong Tế Thú Đại Hội lần trước, Tam Sơn cáo ốm không tham dự, lần này sinh thần ta cũng chỉ tặng lễ, không nhìn thấy người. Hôm nay ta nhận được tấu chương, nói Tam Sơn muốn nhờ An thị viện trợ trăm thạch (1) thuốc, năm trăm thạch thóc, nhưng để làm gì thì lại chẳng trình bày tỉ mỉ, sao lại khiến người ta không để ý cho được."
Bởi vì... Hắn bị tỷ tỷ bất ngờ đẩy ngã, đè trên cái bàn bằng ngọc.
Sau đó là giọng của một người đàn ông, dường như còn mang theo ý cười: "Tỷ tỷ đừng lo lắng, Tam Sơn đã không đến thì chúng ta sẽ qua, trên đường trở về, trùng hợp ta phải đi qua Tam Sơn, đến bái phỏng một chuyến cũng được."
Chương 59: Ai Mới Là Người Ngoài?
(2) Ma nữ bò ra khỏi màn hình nổi tiếng một thời.
Nhưng mà, đúng lúc này, cơ thể An Ngọc Noãn bỗng nhiên mềm nhũn, nàng ta ngả người lên bàn, tay đỡ lấy trán, cả người lọt vào tầm mắt ta.
Ta đỡ trán, tâm trạng hơi khó tả. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bây giờ, chính là cơ hội thoát thân cuối cùng của ta.
Ta đã từng nói, suốt thời gian cùng học, hai người họ đã có chút phản ứng hóa học gì đó với nhau, nếu phải dùng ngôn ngữ hiện đại diễn tả, thì có lẽ là đôi bên yêu thầm. Với hiểu biết của ta về Lăng Thanh Vân, có lẽ hắn còn tâm đầu ý hợp với tỷ tỷ hơn là An Khả Tâm.
Dưới ánh nến, ta thấy An Ngọc Noãn ngả vào lòng hắn, vươn một tay vuốt sợi tóc đang rũ xuống của hắn, đột ngột gọi một tiếng "Mộc Vân", âm thanh yêu kiều mềm mại.
Hai giọng nói quá mức quen thuộc, chính là tỷ tỷ và Lăng Thanh Vân.
Ta nhanh nhẹn chui ra khỏi gầm giường, phối hợp cả tay lẫn chân. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng nếu hỏi ta oán hận An Ngọc Noãn không?
Mẹ kiếp, tình huống gì thế này? Kí.ch th.ích quá đi mất!
Cũng may, Lăng Thanh Vân vẫn có chừng mực, ta thấy giày của hắn dừng trước cửa cách đó không xa, vẫn chưa đến gần án cạnh giường, hắn cười nói, "Không còn sớm nữa, tỷ tỷ mau nghỉ ngơi đi, ta xin cáo từ trước."
Hiện tại, nàng ta đang chen vào hôn nhân của bọn ta, hay là trên thực tế, ta mới là kẻ chen ngang cuộc tình của bọn họ?
Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào, ta ở dưới gầm giường nhìn thấy giày và vạt trường bào, suýt chút nữa phun ra câu chửi tục: (đọc tại Qidian-VP.com)
Bây giờ phải làm sao?
"Tam Sơn" quốc có họ là Giang, cha ruột Giang Hữu An của tỷ tỷ, xuất thân từ gia tộc đó. Hơn nữa, nó còn nằm giáp ranh cả ba nước Phong An Lăng, nên diện tích không lớn, địa vị cũng không thấp.
Ta thầm hét lên một câu yes! Hắn sắp đi, ta chui ra cũng bớt xấu hổ được phần nào.
Ta chứng kiến cảnh tượng này, nhất thời không hình dung nổi tâm trạng của mình.
Nếu trong lòng hắn đã có người khác, đương nhiên sẽ dễ hiểu hơn nhiều.
Ta nhớ đến cuộc đối thoại trong quan tài, lúc ấy cận kề cái c·h·ế·t, ta cũng không ép nổi hắn buông một lời thích ta.
Dường như Lăng Thanh Vân cũng cảm thấy bất ngờ, ta thấy hắn trợn mắt, bị hôn một lúc lâu mới nhớ ra chuyện phản kháng, nhưng đối phương rất mạnh, hắn vùng vẫy hai cái vẫn chưa thể thoát ra, ta nghe thấy âm thanh vừa mơ hồ vừa dồn dập của hắn: "An Ngọc Noãn... Tỷ điên rồi?!"
Vậy thì, trước tiên chưa nói về "tỷ tỷ", Lăng Thanh Vân thì thế nào?
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy bọn họ, ta đã nhận ra, hắn đang che giấu tình cảm với An Ngọc Noãn, thậm chí có khả năng còn giống núi lửa dồn nén nhiều năm, ta nằm dưới gầm giường, cố gắng ngước lên trời, suy nghĩ miên man, những đêm không chung chăn gối, yên tĩnh không người, hắn có từng nghĩ về tỷ tỷ ta không?
"Được, số thóc và dược liệu đó, huynh mang theo luôn đi."
Nghĩ ta sợ hãi sao? Ghen sao?
Ta trợn tròn mắt, không còn cách nào, đành phải bò vào trong.
Ta không biết bản thân đã thiếp đi bao lâu, cũng không rõ yến tiệc đằng trước như thế nào, cả người nửa tỉnh nửa mê, tiện tay với lấy một quyển sách trên án, sau đó mới phát hiện đó không phải sách, mà là tấu chương. Nhìn kỹ lại, là công vụ liên quan đến tiểu quốc "Tam Sơn".
Lăng Thanh Vân vừa nhìn thấy ta, biểu cảm trên mặt giống như bị sét đánh...
Bàn không phải để cho người ta ngồi, nàng ta đánh đổ nghiên mực, thật sự rất mất hình tượng, ta hoảng hốt, Lăng Thanh Vân cũng bất ngờ, vội vàng lao đến đỡ lấy nàng ta, liên tục hỏi: "Tỷ tỷ, tỷ có sao không?"
(1) Đơn vị đo lường, khoảng một trăm lít.
Ta chưa hiểu chuyện gì, nhưng vẫn ý thức được, nàng ta mà chạy đi, nhất định sẽ thu hút rất nhiều người.
Nhưng mà, chữ "đâu" còn chưa bật ra khỏi miệng, môi hắn đã bị khóa.
Sau đó tỷ tỷ hôn càng sâu, khiến hắn không thể thốt ra âm thanh gì nữa...
Đúng là một vấn đề khiến người ta không hiểu nổi...
Chỉ có điều hiện giờ, cơ thể nguyên chủ An Khả Tâm vẫn còn đó, nhưng linh hồn đã xuất xác ngoài ý muốn, ta và "tỷ tỷ", An Lị và An Ngọc Noãn, rốt cuộc ai mới là người ngoài?
Ta ở dưới gầm giường, kinh hoảng tới mức nhất thời trợn tròn mắt, vội vàng bịt miệng lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
An Ngọc Noãn quả thực rất bận, về phòng ngủ vẫn phải duyệt tấu chương, ta thầm nghĩ.
Hình như là không.
Ta há hốc miệng, đến thở cũng không dám.
Nhưng cục diện bây giờ quá xấu hổ, ta vẫn chưa sẵn sàng xem xuân cung đồ sống động thế này...
Ta đoán, mặc dù nói ra không dễ nghe chút nào, nhưng ta có thể chính là Hồng Trọng thứ hai, vừa dịu dàng vừa dễ lợi dụng, là một thanh kiếm sắc bén, một công cụ hữu dụng của hắn. Mặc dù hắn đối xử với ta không đến nỗi nào, nhưng có lẽ chưa từng có tình cảm nam nữ.
Nhưng thực tế, Lăng Thanh Vân đã cưới An Khả Tâm, ta tin cả hai người bọn họ vẫn luôn giữ chừng mực, chưa bao giờ có cử chỉ vượt quá khuôn phép.
Lăng Thanh Vân bị hôn một lúc, bắt đầu từ bỏ chuyện né tránh, nhắm mắt lại, hai tay vòng lên lưng tỷ tỷ.
Ta không nhiều lời, tóm lấy hắn: "Không có thời gian giải thích, chạy trước đã!"
Mãi đến hai giây sau, ta mới nhìn rõ, trên tay hắn có một thứ đang ngọ nguậy—— nhìn qua, vậy mà lại là một con nhện.
Mặc dù là tỷ tỷ của ta, nhưng An Ngọc Noãn chính là vua một nước, ta không cố ý chạy đến, cũng không cố ý xem tấu chương của nàng ta. Ta nghĩ vậy, vội vàng đặt tấu chương trở lại, vừa xong chuyện này lại xảy ra chuyện khác, ta không cẩn thận, đụng phải, làm rơi con dấu, nó lăn lục cục vào gầm giường.
Áo choàng trên người tỷ tỷ đã rơi xuống, thân trên chỉ còn chiếc yếm màu xanh đậm, tấm lưng trần trắng nõn dưới ánh nến, hiện ra màu ngọc lạnh lẽo, xương cánh bướm mảnh khảnh nhô lên theo nhịp thở nhẹ nhàng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu hắn đã chọn tỷ tỷ của ta, ta đương nhiên sẽ chúc phúc cho hai người bọn họ.
Làm sao bây giờ, ta vô cùng xấu hổ, muốn bò ra ngoài giải thích với tỷ tỷ, nhưng lẽ nào lại nói bản thân bất cẩn đi vào ư? Chưa kể, nếu bò ra khỏi gầm giường với khuôn mặt đầy bụi, quả thực chẳng khác gì Sadako (2)!
Trong lúc ta đang vò đầu bứt tai, lúc ngẩng lên đã phát hiện Lăng Thanh Vân trượt ngón tay thon dài trên bờ vai tỷ tỷ, bởi vì trông hắn không còn dáng vẻ kháng cự nên tỷ tỷ không ép mạnh tay nữa.
Trong phòng không có ai, đèn đuốc lập lòe, chiếu lên nửa bức bình phong bằng ngọc, giữa không gian trống trải, không hiểu mùi hương thông cũ kỹ bay từ đâu đến, trong phòng còn có một cái bàn ngọc bích, mấy cuốn sách chất đống trên đó, góc bàn còn đặt một con dấu nhỏ bằng ngọc lục bảo, cùng màu với cái bàn.
Tỷ tỷ vòng tay ôm cổ hắn, điên cuồng hôn lên môi hắn.
A... Ta đột nhiên phản ứng lại, đây có lẽ là phòng ngủ của tỷ tỷ, ta đã đi nhầm.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.