Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 67: Thử Nghiệm Thất Bại

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 67: Thử Nghiệm Thất Bại


Thế là, ta đành cẩn thận đưa ra ý kiến, chi bằng lấy một sinh vật thử trước.

Nghìn người vạn chúng vây quanh háo hức, giữa bầu không khí này, ta cũng bị cuốn theo, nhìn không chớp mắt.

Bách tính, ăn mày đến hết đợt này tới đợt khác quỳ bái, bây giờ ta mới chú ý đến, trong ngôi miếu này, hóa ra còn có mấy cái cáng, mỗi cáng có một bệnh nhân đầy đốm trắng và đen, có người bệnh nặng còn hôn mê bất tỉnh.

Ta không thể hình dung được cảm xúc của mình. Dường như bản thân đang trồng khoai tây trên sao Hỏa, trái đất tự dưng gửi phi thuyền đến đón, nhưng ta lại băn khoăn, không muốn đi vì mấy củ khoai tây đó.

Bởi vì cái gọi là "linh nghiệm", vẫn không thể lấp đầy lỗ hổng.

Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt. Chẳng lẽ, chỉ cần khởi động bí thuật này là chúng ta có thể về nhà sao?

Rồi tới giây thứ ba, bùm một tiếng, trận pháp lóe lên ánh sáng lập lòe, sau đó một làn khói trắng bay ra.

Sống ở nơi này ư?

Phong Gian Nguyệt ở bên cạnh, bỗng nhiên nói ra suy đoán trong lòng ta: "Nếu đích thân hạ độc, thì đương nhiên sẽ có thuốc giải."

Nhưng mà, ta chưa kịp nghĩ lại, Tiểu Vương đột nhiên reo lên: "Có, quả nhiên là có!"

Ta: "..."

Đám đông chia làm hai phái, một phái tôn sùng hô "nương nương thiên tuế", "nương nương đại từ đại bi", "nương nương đi thong thả", một phái vẫn còn thân nhân mắc bệnh thì gào khóc—— Một khi "nương nương" bãi giá, bọn họ sẽ không còn cơ hội nữa.

Sở Đinh Lan hỏi: "Thật sao? Nhưng chàng nhìn những người này đi, từ giờ về sau, chẳng phải bà ta nói cái gì, bọn họ cũng nghe răm rắp sao?"

(2) Quan viên nhà Đường trong lịch sử Trung Quốc.

Quần chúng phía dưới kinh ngạc hô lên.

Ta chau mày, hình như tên gọi này, ta đã nghe ở đâu đó rồi thì phải.

Nhưng mà, từ từ.

Thấy kết quả thất bại như vậy, mặt Tiểu Vương lộ rõ vẻ buồn bực.

Việc đã đến nước này, ta tạm thời gác lại tâm trạng.

Lăng Thanh Vân sao? (đọc tại Qidian-VP.com)

Người quen ư?

Sau đó, vị đồng cốt liền nhắm mắt thiếp đi, tay bà ta cầm một chiếc lông gà, phất qua phất lại giữa mấy bệnh nhân, lông gà lướt qua chỗ nào, thân nhân người bệnh dập đầu như giã tỏi, liên tục cầu xin "nương nương" chọn người nhà của mình.

Rốt cuộc, "Ôn nương nương" cũng được mời xuống, bà ta ngồi trên thần đài, đưa mắt nhìn xuống dưới, cất giọng mềm mại: "Người nào muốn ban phước lành?"

Đang nói chuyện, "Ôn nương nương" trên đài đã bãi giá, quay trở lại thành người phụ nữ bình thường, bà ta được hai nha đầu đỡ xuống, phía sau vẫn còn một đoàn dân đen, khóc lóc sướt mướt.

Nhưng mà, đây là cơ hội bọn ta cố gắng lắm mới có được, Tiểu Vương tìm cớ đẩy Phong Gian Nguyệt sang một gian phòng khác để gặp riêng ta, đọc cuốn Thần Dị ký kia.

Nói ra cũng thật kỳ quái, chỉ mất nửa nén hương, cổ họng bệnh nhân đã vang lên tiếng cười, sau đó ngồi bật dậy, ho ra một ngụm máu đen!

Lạc xa quá rồi, quay lại vấn đề cũ, rốt cuộc tại sao "Ôn nương nương" lại linh nghiệm như vậy?

Tiểu Vương trả lời, ngôn ngữ Dạ tộc chia thành nữ tính và nam tính, đó là phụ tố của nữ tính, giống như tiếng Nga vậy, nữ giới thường có tên là xx oa.

Ta lắc đầu. Ta đã học hai giá sách, nhưng chỉ toàn là mâu thuẫn ở Trung Nguyên, Dạ tộc đã rời khỏi Trung Nguyên hai mươi năm, ta chỉ biết sơ qua rằng vị quân chủ đời trước đã tử trận trong trận chiến Bính Thần, sau đó nội loạn mới bùng nổ, khiến họ phải chạy khỏi quê hương.

Mặc dù ta rất kích động, nhưng vẫn chưa đánh mất lý trí.

Câu nói này giống như chọc trúng tổ ong vò vẽ, mấy người dân bên cạnh đồng loạt xoay người lại, một ông lão dẫn theo hai người hầu, trên tay xách chiếc túi rất lớn, toàn là nhang và đèn lễ, ông ta giơ gậy lên, chỉ thẳng vào mũi nàng ấy, quát: "Ngươi thật to gan, dám ăn nói l* m*ng với Ôn nương nương?"

Sau đó, bệnh nhân kia mở mắt, vẻ mặt yếu đuối, ngơ ngác hỏi: "Ta đang ở đâu vậy?"

Nhưng, người may mắn chung quy vẫn chỉ có một, cuối cùng, "nương nương" đã chọn trúng một bệnh nhân không thể đi lại, trong miệng lẩm bẩm, kế đó hét một tiếng "đi", bà ta chộp lấy một lá bùa vàng trên không trung, đốt thành tro, để vào một bát nước, rót cho bệnh nhân kia uống. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng Phong Gian Nguyệt và Sở Đinh Lan chưa từng chứng kiến bao giờ, Sở Đinh Lan rùng mình một cái, sốt ruột hỏi: "Đây đâu phải thần tiên? Sao lại kỳ quái như vậy?"

Nhưng một khi trận pháp khởi động thành công, ta lại cảm giác bản thân chưa chuẩn bị tốt.

Tiểu Vương cũng tán đồng.

Nếu thật sự có thể trở về, bọn họ cuối cùng cũng chỉ là nhân vật trong sách mà thôi. Buồn hay vui, gấp sách lại, chẳng phải chuyện liên quan tới ta.

Ta vẫn chưa kịp thu thứ cảm giác hỗn loạn, vừa mất mát lại vừa thấy may mắn, cuối cùng đành an ủi nàng ấy: "Bỏ đi, lần thử nghiệm đầu tiên nào mà chẳng thất bại, cậu cứ cầm sách trước đi, rảnh rỗi thì nghiên cứu tỉ mỉ, nói không chừng chúng ta đã bỏ sót bước nào đó."

Ta thầm nghĩ, bọn ta tới đây là có mục đích riêng, không nên gây thù chuốc oán, nên vội vàng cười xòa, xin lỗi: "Bà con, xin bớt giận, chúng ta là người ở phương xa, không biết chuyện. Người ta vẫn nói "không biết thì không có tội", xin lão gia tử đừng để bụng. Ngôi miếu này hương khói rất thịnh, chắc chắn là rất linh thiêng."

Hai giây trôi qua...

"Gia phả hoàng thất Dạ tộc," Nàng ấy phân biệt hơi gian nan, có vẻ trình độ ngôn ngữ vẫn ở mức cơ bản.

Tiểu Vương vừa cố gắng đọc chuỗi văn tự khó hiểu, vừa hô lớn với vẻ mặt phấn khích: "Đây rồi! Chính là vu thuật xuyên không! Trên này viết, máu của Dạ tộc có thể khởi động trận pháp..."

Một giây trôi qua.

Ta kinh hãi, mặc dù bình thường Tiểu Vương toàn não yêu đương, nhưng lúc này nàng ấy thốt ra một câu rất chí lý, không cần tiền mà chỉ cần sự tin tưởng, sau đó, muốn có thứ gì thì càng dễ lấy thứ đó.

Bọn ta làm theo chỉ dẫn trong sách, vừa vẽ trận pháp, vừa bắt một con cào cào dưới đáy bếp lên—— chính là loài côn trùng trong câu thành ngữ "thù ti mã tích (1)".

Chưa từng thấy lợn, nhưng cũng biết mùi thịt lợn, ta mơ hồ đoán ra thân phận của người này: Có lẽ đó là đồng cốt trong miếu, bà ta đang "mời thần nhập xác", mọi người thấy vậy đều hưng phấn, mong chờ "Ôn nương nương" hạ phàm.

Trái tim ta nhảy lên tận cổ họng.

Không phải đã nói, sống ở nơi này bất tiện sao.

Bọn ta đang nói chuyện thì mọi người trở nên xôn xao, nói, "Tới rồi, tới rồi!"

Phép thuật lấy bùa từ hư không này chẳng khiến ta kinh ngạc, tốt xấu gì ta cũng từng biết đến Lưu Khiêm (2). Nhưng ta vẫn thấy nghi ngờ, cứ cho người ta uống thuốc như thế, chẳng lẽ, thật sự có thể khỏi ư? Nếu không, chẳng phải sẽ rất mất mặt trước đám đông sao?

Giống như siêu nhân hay là Batman, người nào cũng mong chờ Batman giải cứu, nhưng nhiều năm như vậy, ngoại trừ danh tiếng của Batman lên như mặt trời ban trưa, tình hình an ninh của Gotham vẫn hỗn loạn.

Trên đó có cả tranh minh họa, và bút tích của Lăng Thanh Vân, đương nhiên nhiều nhất vẫn là văn tự lòng vòng của Dạ tộc.

Phong Gian Nguyệt nháy mắt với ta: "Đi, chúng ta cũng theo sau!"

Tiểu Vương: "..."

Ta nhìn thấy bức tượng vàng trong miếu thờ, hình dáng nữ tử đầu chim, lông vũ màu đen bao trùm khuôn mặt, hình dạng giống hệt thứ ta đã nhìn thấy trong hoa kính.

Ta bất ngờ, hỏi: "Nói cách khác, Dạ tộc cũng giống như An thị, đời đời hệ nữ quân?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Ta vuốt mồ hôi lạnh trên trán, may là ta và Tiểu Vương, không một ai đứng lên đó thực hành thử.

Ta nhón chân, vươn dài cổ, nhưng dân chúng xô đẩy, chen lấn về phía trước, nhất thời chẳng thấy được gì, thậm chí ta còn suýt nữa bị đám đông đẩy ngã.

Nói thật, ta có chút ngượng ngùng, dù sao nam nữ cũng khác biệt, nhưng tình thế cấp bách, nếu hắn không giúp đỡ, ta quả thực chẳng thể thấy gì.

Ta bất ngờ nhìn sang, thấy nàng ấy chỉ vào một trang sách, trên đó một nửa là văn tự, một nửa là tranh minh họa, là một trận pháp có hình thù kỳ dị.

Sắc trời trở tối, bọn ta đành nghỉ lại sương phòng nhà người phụ nữ. Quyết định ngày mai sẽ đến miếu Ôn nương. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ta nhớ ra tin đồn mưu quyền mà người phụ nữ từng kể, Giang Hiển Diệu muốn trèo lên ngôi nên đã dẫn dịch bệnh tới cho mọi người, bây giờ xem ra, khả năng này cũng rất cao.

Ta chú ý tới, phía sau tên mỗi bậc quân chủ đều có một hậu tố tương đồng, ta tò mò, bèn thuận miệng hỏi, đó có nghĩa là gì.

Chương 67: Thử Nghiệm Thất Bại

Ngôi miếu nằm ở sâu trong núi, bọn ta đi mất nửa ngày, mới nhìn thấy nó ở phía xa xa.

Vậy thì càng buồn cười, ta đi rồi, hắn vẫn có thể tìm thấy một thanh đao khác, hắn không mắc nợ ta, ta ngẫm lại cũng chẳng có gì có lỗi với hắn, chỉ là một vị khách qua đường trong cuộc đời, diễn vở tuồng chia ly đau đớn để làm gì.

Sở Đinh Lan đột nhiên bị người ta mắng chửi như vậy, nước mắt lập tức ứa ra, Phong Gian Nguyệt cũng sốt ruột bảo vệ, hắn siết chặt nắm đấm, chắn trước mặt Sở Đinh Lan.

(1) Thù ti mã tích: sợi tơ nhện, dấu chân ngựa; manh mối; đầu mối (ví với việc không tìm ra được đầu mối rõ ràng của sự việc.)

Thân nhân của người bệnh nhào lên, ôm hắn gào khóc.

Sợ cả nhóm quá nổi bật, Phong Gian Nguyệt vội vàng thả ta xuống, kéo hai nữ tử bọn ta quỳ rạp.

Ta đang lưu luyến cái gì?

Miếu nằm ở trong núi, nhưng hương khói không hề bị ảnh hưởng, cả một biển người tấp nập, đến cửa miếu cũng không thấy. Trong không khí tràn ngập mùi chua của mồ hôi, rõ ràng là mùa xuân nhưng thời tiết lại nóng nảy lửa.

Bọn ta đồng loạt nhìn sang, con cào cào đáng thương bị cắt làm ba khúc...

...

Nếu nhất thời chưa thể đi được, vậy thì mọi thứ cứ tiến hành theo kế hoạch đi.

Càng như vậy, trong lòng ta càng thấy nghi ngờ: Theo con mắt bài trừ mê tín dị đoan của ta, "Ôn nương nương" này chẳng có ý nghĩa linh thiêng gì cả, nếu chỉ cần thắp hương là bệnh khỏi, tại sao dịch bệnh lại ngày càng nghiêm trọng? Nhưng nếu không linh, chẳng lẽ tất cả những người ở đây đều bị lừa?

Tiểu Vương mở ra, trang thứ nhất là mấy gia phả linh tinh.

Sau đó, ta đặt con cào cào vào giữa trận pháp, Tiểu Vương nhìn sách, lắp bắp niệm một câu thần chú.

Lúc này, trước bức tượng đầu chim mình người trong miếu, hai nha đầu trang điểm đậm bước ra, họ dìu một người phụ nữ, dáng người cao gầy thướt tha, bà ta khoác một chiếc áo màu đen, đeo mặt nạ hình mỏ chim, đầu đội mào, trang điểm giống tượng thần như đúc. Bà ta đứng giữa miếu, trong miệng ê ê a a, cả người điên cuồng run rẩy. (đọc tại Qidian-VP.com)

Không biết tại sao, ta cảm thấy bóng người bà ta có chút quen mắt.

Thấy ta đã nhún nhường, ông lão kia mới hừ một tiếng, không thèm để ý tới bọn ta nữa, nhưng mấy người xung quanh, dường như vẫn sợ bọn ta bất kính, làm liên lụy tới bọn họ, nên vô thức lùi lại mấy bước, khiến bọn ta giống như hòn đảo cô lập.

Bây giờ Tiểu Vương chẳng khác gì sinh viên năm nhất ngành y, có ai dám để nàng ấy phẫu thuật?

Phong Gian Nguyệt sốt ruột, cắm bội kiếm xuống đất làm điểm tựa, một tay ôm lấy Sở Đinh Lan, sợ nàng ấy bị đẩy ngã, tay còn lại đỡ ta lên, để ta ngồi trên một vai, như vậy mới có thể nhìn rõ tình hình bên trong.

Ta hỏi, đây là cái gì.

Những người vừa chen lấn xô đẩy đều quỳ xuống đồng loạt, kêu lớn: "Ôn nương nương linh thiêng!", "cứu khổ cứu nạn!", trong đó còn xen lẫn những tiếng cầu xin: "Nương nương, xin người cứu giúp người nhà của con nữa!"...

"Sao vậy, cậu không biết ư?" Tiểu Vương nói, "Nghe nói, cậu ở Tế Thú Đại Hội cực kỳ thuận lợi, tớ còn tưởng chuyện gì cậu cũng biết rõ ràng."

Thấy vậy, Tiểu Vương đành phổ cập kiến thức cho ta: "Giống như bên chúng ta có "Thái tử", người thừa kế Dạ tộc sẽ gọi trực tiếp là "Dạ cơ", chắc chắn phải là nữ."

Tám nghìn viễn cảnh trong đầu vẫn chưa nghĩ xong, thì trận pháp đã được hoàn thành. Ta cẩn thận đối chiếu từng chi tiết trên bức tranh, cố gắng làm cho nó giống hệt.

Cảnh tượng này đã giải đáp nghi ngờ trước đó của ta: Nếu đã linh nghiệm như vậy, tại sao ôn dịch vẫn hoành hành.

Quần chúng bên cạnh cũng tức giận xôn xao: "Ngươi to gan lớn mật như vậy, nếu Ôn nương nương tức giận, giáng ôn dịch xuống, liệu khu vực này còn đường sống không!"

Lúc này, phía trước bỗng vang lên một tiếng kêu kinh ngạc.

Lúc vẽ trận pháp, tim ta đập càng lúc càng mạnh. Cả người dường như tràn ngập cảm giác vô thực, hai luồng sức mạnh trái ngược giằng co.

Ta lấy nửa cuốn sách cũ, vẫn còn mang theo hơi ấm từ trong lòng ra, đưa cho Tiểu Vương.

Nhân tiện nhắc tới, đây cũng là lý do hồi đọc tiểu thuyết, ta nghiêng về phe Lăng Thanh Vân hơn là Phong Gian Nguyệt. Phong Gian Nguyệt thích làm việc thiện, hành hiệp trượng nghĩa, làm không ít việc mà thế nhân coi là đúng. Còn Lăng Thanh Vân, hắn không đặt nặng đạo đức cá nhân, hắn là chủ một quốc gia, việc của hắn là đưa đất nước trở nên thịnh vượng, bách tính an cư lạc nghiệp, trong lòng ta, giải quyết được việc này còn vĩ đại và gian nan hơn.

Ta đang hy vọng trận pháp thành công sao? Đương nhiên là hy vọng, nếu không bọn ta thử nghiệm để làm gì.

Ngày hôm sau, bọn ta thay một bộ y phục ngắn cũn cỡn, giả làm lái buôn nhỏ, đi theo phương hướng của người phụ nữ kia. Nghĩ đến xác suất có thể nhiễm ôn dịch, ta mua cực kỳ nhiều mạng che mặt đen, thậm chí còn mang một bình rượu mạnh để rửa tay, coi như chuẩn bị công tác phòng bệnh tốt, cẩn thận không để bản thân nhiễm bệnh.

Hắn líu lưỡi nói: "Khá đấy, vậy mà không phải giả thần gạt người! Linh nghiệm ngay lập tức, hơn nữa còn chẳng nhân cơ hội gom lấy đồng nào."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 67: Thử Nghiệm Thất Bại