Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Thụ Thượng Đích Hàm Ngư Bính Càn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 67
Chân Nguyệt hiểu rõ tình hình kinh tế: thời đại khó khăn, người giàu thì rất giàu, còn người nghèo thì vô cùng nghèo, sự phân hóa cực kỳ lớn.
Kiều Tam lắc đầu,"Ngày mai phu tử có việc, nên nghỉ một ngày."
"Hoặc các ngươi có thể thử bán cho mấy quán tửu lầu." Chân Nguyệt nhìn sang Kiều Triều.
Kiều Tam cũng bị đánh thức, vì Kiều Triều đã nhắc nhở hắn từ hôm qua.
Kiều Triều gãi đầu,"Ta không muốn kêu."
Kiều Trần thị ngạc nhiên: "Đương gia, rau hẹ nhà mình lớn tốt thật." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ừ," Chân Nguyệt đáp.
Chương 67
Kiều Triều đáp,"Vậy tốt, ngươi cùng đi bán rau với chúng ta."
Tối đó, Kiều Trần thị nghe Chân Nguyệt nói rau hẹ định bán với giá ba văn tiền một cân, bà có chút lo lắng,"Ba văn tiền có phải hơi đắt không? Trước đây trên trấn hình như một văn tiền là đã mua được một nắm rồi."
Sáng sớm hôm sau, Kiều Trần thị và Kiều Đại Sơn dậy sớm, cả hai cầm d.a.o nhỏ ra sau vườn cắt rau hẹ bỏ vào rổ. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Nhất định là nhờ phúc khí của Tiểu A Sơ nhà mình." Kiều Trần thị mỉm cười nói.
Sau khi rửa sạch rau hẹ, ba người nhanh chóng ăn sáng rồi lên đường, khi ấy trời vẫn còn tối. (đọc tại Qidian-VP.com)
Kiều Triều và Kiều Nhị sau khi rửa mặt cũng đi cắt rau hẹ, tuy nhiên cuối cùng họ chỉ cắt một sọt, sợ rằng nếu cắt nhiều quá mà không bán được thì sẽ lãng phí. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chân Nguyệt trấn an,"Cứ thử bán, nếu không được rồi tính sau. Nhớ rõ, khi ra bán, đi khắp các ngõ ngách rao hàng, đặc biệt là khu nhà giàu. Rau hẹ này không phải nhắm tới dân nghèo, họ tự trồng được rau, không cần mua. Người bình thường chỉ cần ăn no là tốt lắm rồi. Chỉ có những gia đình có tiền mới dám chi thêm để mua đồ ăn ngon."
Chân Nguyệt đáp lại,"Vậy để Kiều Nhị kêu. Dù sao cũng phải có một người kêu." (đọc tại Qidian-VP.com)
Chân Nguyệt nhún vai,"Tùy các ngươi thương lượng, miễn sao có người kêu là được." Nói rồi, nàng ôm Tiểu A Sơ rời đi.
Hai người cắt được một rổ rau hẹ, trong khi bên phía phòng trước đã có tiếng động. Tiền thị cũng đã dậy, chuẩn bị làm bữa sáng sớm cho mọi người.
Kiều Triều hỏi,"Tam đệ, ngày mai ngươi còn định đến chỗ phu tử học không?"
Kiều Triều đáp: "Đã biết."
Chân Nguyệt nói thản nhiên,"Không phải ai cũng biết chữ, nên phải kêu chứ."
Do Kiều Đại Sơn phải dậy sớm làm việc, nên sữa dê cũng không mua được nữa, nhưng Chân Nguyệt cũng không để tâm, nàng tự nhủ nếu không có sữa thì nàng tự tay nuôi con.
Kiều Trần thị vẫn băn khoăn,"Nhưng nếu không bán được thì sao?"
Rau hẹ thì ông trồng ít, nhưng củ cải thì năm nào cũng có, tuy nhiên chúng nhỏ, khô và không ngon lắm, bán cũng không ai mua, chỉ để làm dưa muối cho gia đình ăn.
Kiều Triều chuẩn bị rời giường, bên cạnh, Chân Nguyệt nghe thấy tiếng động, mơ màng mở mắt và nói: "Kiếm được nhiều tiền thì mua thêm lương thực, đừng quên lấy lòng khách hàng."
"A?" Kiều Tam ngạc nhiên.
Kiều Triều gật đầu,"Được, ta sẽ đến Tống phủ hỏi thử." Hắn hiểu ý nàng muốn nhắm đến khách hàng tiềm năng.
Kiều Tam và Kiều Triều nhìn nhau, Kiều Tam hỏi,"Đại ca, có phải là chúng ta sẽ đi bán rau hẹ không?"
Chân Nguyệt điềm tĩnh đáp,"Rau hẹ nhà ta tươi tốt, dài và ngon hơn nhiều. Hơn nữa, hai ngày nay các ngươi ăn cũng thấy khác hẳn so với rau hẹ thông thường đúng không? Vậy nên cứ bán ba văn tiền."
Kiều Đại Sơn gật gù: "Không biết lão đại gia nhà mình trồng kiểu gì mà nó lớn nhanh thế." Ông cả đời làm ruộng, trồng trọt, nhưng rau hẹ và củ cải mà Chân Nguyệt trồng lại phát triển vượt bậc hơn hẳn.
Sau đó, Chân Nguyệt tiếp tục ngủ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.