Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Điềm Cao Miêu Miêu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 170: Chương 170
Cục trưởng Tiền nghi hoặc nhìn thoáng qua, sau đó vội dắt thư ký đi tìm con gái mình.
Trần Khang còn muốn nói đỡ vài câu, giúp Tống Thu Sinh tranh thủ giành lấy cơ hội này.
Giám đốc Hà lau mồ hôi, anh ta chỉ thiếu điều thắp nhang thờ hai vị cục trưởng thôi, thái độ của họ đúng là thân thiện quá rồi.
“Được rồi, chuyện đất đai chúng tôi sẽ cân nhắc thật kỹ, dù sao cũng là bỏ phiếu nội bộ quyết định.
Tống Thu Sinh không hổ là thanh niên đầy triển vọng, có quan hệ thân thích với phó cục trưởng Trần mà vẫn có thể bình tĩnh nói chuyện như thế, là anh ta ngáng chân Tống Thu Sinh mới đúng.
Anh ấy không dám tin, dụi mắt vài cái.
Giám đốc Hà và Tống Thu Sinh đưa mắt nhìn nhau.
“Không được, lý lịch của hai người này thấp quá, tuổi của bọn họ cộng lại chỉ bằng tôi thôi, tôi sợ giao mảnh đất quan trọng như thế cho bọn họ sẽ không ổn.”
Chương 170: Chương 170
Cục trưởng Tiền lắc đầu nói: (đọc tại Qidian-VP.com)
Tất cả mọi người đều muốn tạo phúc cho nhân dân, các anh cứ yên tâm chờ thông báo đi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
DTV
Cục trưởng Tiền rốt cuộc cũng gặp được con gái mình. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hàn Dung lại càng kinh ngạc hơn: “Sao con cũng tới đây thế?”
Cục trưởng Tiền run rẩy cầm thuốc uống: “Cậu nói đúng, tôi không thể hoảng được.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Chuyện này nói ra rất dài dòng, Hàn Dung cũng kể lại chuyện đã xảy ra cho con rể nghe.
Về sau chồng cô ấy được quay về thành phố, khôi phục chức vị, cô ấy cũng quay về thủ đô một lần nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lần này chồng cô ấy đi công tác, con trai đi học ở trường, cô ấy muốn đi ra ngoài mua ít nhu yếu phẩm và đồ cho em bé, nào ngờ lại gặp lũ b·ắ·t· ·c·ó·c.
Tiền Tú Chi nhìn thấy ba mình tới thì òa một tiếng, nhào vào lòng ông khóc nức nở.
Đi vào đồn công an, Trần Khang lại nhìn thấy người quen ngồi ngoài hành lang.
Trần Khang theo cục trưởng Tiền đi ra.
Trần Khang lên xe xong thì bảo thư ký lấy thuốc: “Cục trưởng Tiền à, anh có bệnh tim, đừng kích động quá.”
Ai mà ngờ kẻ b·ắ·t· ·c·ó·c lại là một cụ bà mặt mày hiền lành chứ.
Không chờ anh ấy kịp nói gì thì thư ký của cục trưởng Tiền đã chạy vội tới báo cáo, cục trưởng Tiền lập tức tái mặt.
Anh ấy cảm thấy Tống Thu Sinh nói năng lão luyện rõ ràng, nói không chừng lại làm được việc lớn ấy chứ.
Trần Khang đi cùng lãnh đạo, thấy lãnh đạo có việc gấp, anh ấy cũng chạy vội theo, muốn xem có giúp được gì hay không.
Sau khi trưởng thành lại vì chuyện kết hôn mà cãi nhau với ông, tự ý quyết định lấy người chồng bị phán là thành phần xấu, cùng xuống nông thôn.
“Đi, đi tới đồn công an.”
“Mẹ, sao mẹ lại dắt bọn trẻ tới cục ông an thế này?”
Lúc còn bé mẹ của cô ấy đã mất sớm, được cha một tay nuôi lớn.
Nhưng vì khi xưa từng cãi nhau với cha ruột nên không qua lại nữa, mặc dù ở cùng một thành phố, cô ấy cũng không dám về thăm nhà lần nào.
Tống Thu Sinh cau mày: “Khó nói lắm.”
Trần Khang nghe là lũ b·ắ·t· ·c·ó·c thì vô cùng tức giận, đồng thời không khỏi cảm khái trước may mắn của hai anh em nhà em dâu, đúng là ông trời cũng giúp bọn họ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.